Xã Khủng Ở Học Viện Quý Tộc Là Vạn Nhân Mê

Chương 23

Hi Hoà không nhìn thấy sự thay đổi trên gương mặt Hoa Dụ Sanh.

Nhưng đối với Hiếu Tuỳ Sâm, sự biến sắc đó đã quá quen thuộc. Hắn gật đầu.

“Cậu biết cô ấy ở trong Thánh Đức, nhưng không biết cô ấy là ai, thậm chí không biết tên cô ấy nữa.”

Hoa Dụ Sanh nhanh chóng phân tích, đôi mày hơi nhíu lại, giọng nói mang theo chút khó hiểu: “Vậy cậu thích cô ấy ở điểm gì? Là gương mặt sao?”

“Không chỉ là gương mặt thôi đâu!” Hiếu Tuỳ Sâm phản bác ngay, vành tai hắn đỏ ửng lên: “Cậu không hiểu đâu! Tôi thích cô ấy từ cái nhìn đầu tiên luôn đó!”

Hoa Dụ Sanh khẽ gật đầu: “À, ra là thích vì nhan sắc.”

“Không phải! Cậu đừng vu oan cho tôi!” Hiếu Tuỳ Sâm lập tức cắt ngang, trừng mắt nhìn ánh mắt lạnh nhạt của Hoa Dụ Sanh, càng lúc càng bất mãn: “Tôi thực sự rất thích cô ấy!”

“Dù chỉ gặp cô ấy một lần, nhưng trên người cô ấy có một loại sức hút rất kỳ lạ!” Hiếu Tuỳ Sâm cố gắng diễn đạt, dùng tay ra dấu: “Là loại mà khiến người ta không thể rời mắt, không thể thoát ra. Kỳ diệu lắm, ánh mắt bị cuốn lấy, không chỉ thấy gương mặt cô ấy mà còn là những hình ảnh đẹp đẽ khác, như mộng như ảo, tựa hoa lại như mây…”

Hoa Dụ Sanh im lặng, hàng mi cậu phủ xuống đôi mắt tạo nên một bóng mờ nhạt.

Cậu hoàn toàn không tin vào cái gọi là “tiếng sét ái tình.”

Hiếu Tuỳ Sâm nhấn mạnh lần nữa: “Thật mà!”

“Vậy cô ấy mặc gì hôm đó?” Hoa Dụ Sanh hỏi.

“Hôm đó cô ấy mặc đồng phục, vào giờ đó rời khỏi cổng trường. Nhưng lạ là mấy nơi có camera bên ngoài trường lại không ghi lại được!” Hiếu Tuỳ Sâm bực bội nói: “Những người rời trường lúc ấy không có ai giống cô ấy cả. Lạ thật chứ!”

Trường Thánh Đức không bắt buộc học sinh mặc đồng phục, trang phục này chỉ giống như một dạng sản phẩm biểu trưng của trường.

Chỉ trong những dịp đặc biệt hoặc khi đại diện trường tham dự sự kiện, đồng phục mới được yêu cầu mặc bắt buộc.

Theo lý mà nói, nếu cô gái trong mắt Hiếu Tuỳ Sâm thực sự xinh đẹp đến mức được ví như tiên nữ giáng trần thì dù học kỳ đã trôi qua gần một nửa, không thể nào lại không có chút tin tức nào về cô gái ấy được.

Từ nhỏ Hiếu Tuỳ Sâm đã gặp vô số người đẹp, dung nhan nào mà hắn chưa từng thấy qua? Ấy vậy mà chỉ có cô gái này khiến hắn mô tả thần kỳ đến vậy.

Không thể nào lại khó tìm, càng không thể không tìm thấy.

Hoa Dụ Sanh không nghi ngờ năng lực tìm người của nhà họ Hiếu và nhà trường.

Nhưng nếu vẫn không tìm ra, thậm chí không có chút manh mối nào, chỉ có hai khả năng: một là “người dưới đèn” – quá gần gũi nên dễ bị bỏ sót; hai là người này vốn không tồn tại.

Hoa Dụ Sanh thu trọn vẻ bất an của Hi Hoà vào trong đáy mắt. Cậu liếc nhìn Hiếu Tuỳ Sâm đang bồn chồn đi đi lại lại, bỗng nhiên lên tiếng: “Cô ấy có mái tóc đen sao? Có đặc điểm gì khác không? Có đeo kính chứ?”

Hi Hoà cứng người, sống lưng lạnh toát, đột ngột ngẩng đầu lên.

Nhưng vì góc độ, cô không nhìn thấy gương mặt Hoa Dụ Sanh, chỉ thấy những ngón tay thon dài dính đầy màu vẽ của cậu đang nhịp nhẹ lên đầu gối.

Tóc đen và không đeo kính vốn không phải những đặc điểm mang tính xác định cao.

Nhưng cô đang trốn ngay tại đây và hai chi tiết này lại vừa khớp với câu hỏi của Hoa Dụ Sanh, giống như cậu đang lần ngược lại từ đáp án vậy.

“Đúng, là tóc đen, tóc cô ấy suôn mượt như lụa vậy, dài gần đến eo ấy.” Hiếu Tuỳ Sâm gật đầu, vô thức hồi tưởng theo từng câu hỏi của Hoa Dụ Sanh, tay còn vô thức làm động tác minh họa: “Kính à… Cô ấy không đeo kính.”

Hi Hoà vừa định thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng ngay giây sau, Hiếu Tuỳ Sâm đã phá tan ảo tưởng của cô bằng một mảnh ký ức bất ngờ lóe lên trong tâm trí.

“Nhưng hình như cô ấy cầm thứ gì đó màu đen trong tay thì phải. Tôi cũng không chắc có phải kính mắt không.” Hiếu Tuỳ Sâm cau mày suy nghĩ, ánh mắt thoáng chút nghi hoặc: “Nhìn cũng giống kính mắt thì phải?”