Lời trách cứ nối tiếp nhau, cơn giận của Hiếu Tuỳ Sâm tích tụ như ngọn lửa đang chuẩn bị bùng phát lên.
Hi Hoà bất giác dừng chân lại, sắc mặt thoáng chốc lộ vẻ hoảng loạn, rõ ràng không ngờ rằng chỉ vì chần chừ một chút mà lại đυ.ng ngay lúc Hiếu Tuỳ Sâm tiến vào.
Dù xác suất Hiếu Tuỳ Sâm nhận ra cô chỉ là một phần vạn hoặc có lẽ hắn hoàn toàn không để tâm đến sự hiện diện của cô, nhưng sự sợ hãi trong lòng vẫn khiến Hi Hoà không tránh khỏi cảm giác căng thẳng.
Hoa Dụ Sanh nhanh chóng nhận ra sự lo lắng thoáng qua trên người cô, khóe môi cậu bất ngờ nhếch lên, nhẹ nhàng gọi cô lại, đồng thời khẽ đẩy tấm ván gỗ bên cạnh tạo thành một khoảng trống nhỏ rồi chậm rãi hỏi: “Muốn trốn không?”
“Cậu sợ Tùy Sâm và cũng không muốn gây chuyện gì thêm với cậu ta.” Cậu nở một nụ cười điềm tĩnh, giọng nói nhẹ như gió thoảng: “Thế thì tránh đi.”
Hi Hoà đối diện với ánh mắt của Hoa Dụ Sanh rồi lại liếc nhìn khe hở giữa những tấm ván phía sau cậu. Chưa kịp suy nghĩ kỹ, cô đã nghe thấy tiếng bước chân của Hiếu Tuỳ Sâm.
“Cộp.” “Cộp cộp.”
Âm thanh tựa tiếng chuông cảnh báo.
Trong cơn bối rối, Hi Hoà không nghĩ ngợi thêm, vội vã luồn ra sau lưng Hoa Dụ Sanh, ôm gối ngồi xổm xuống, hoàn toàn không dám động đậy, chỉ sợ bị hắn phát hiện.
Hoa Dụ Sanh kéo tấm ván và những cuộn giấy màu phủ lên che kín người Hi Hoà, động tác khéo léo không để lộ bất cứ dấu vết nào. Xong xuôi, cậu quay đầu mỉm cười với cô, đưa ngón trỏ lên môi làm động tác “suỵt.”
Ngay sau đó, cánh cửa chỉ khép hờ bị đạp tung ra.
Hiếu Tuỳ Sâm sải bước vào phòng nghỉ, đôi mắt nghi hoặc nhìn quanh: “Hình như vừa rồi tôi thấy bóng dáng ai đó lén lút ở đây thì phải.”
Hi Hoà – người “lén lút” ấy đang cúi đầu, gần như không dám thở mạnh.
Từ góc nhìn của cô chỉ có thể thấy cổ chân trắng ngần lộ ra khi Hoa Dụ Sanh ngồi xuống, chiếc quần tây hơi kéo lên.
Cảm giác hối hận bỗng trào lên trong lòng.
Rõ ràng cô chỉ cần cúi đầu chạy thẳng ra ngoài là được, thế mà trong lúc căng thẳng lại để bản thân bị Hoa Dụ Sanh dẫn dụ, cuối cùng trốn vào đây như một kẻ làm chuyện mờ ám vậy.
“Chắc là cậu nhìn nhầm thôi.” Hoa Dụ Sanh thản nhiên cầm lên cây cọ vẽ, ánh mắt đầy vẻ ngạc nhiên nhìn về phía Hiếu Tuỳ Sâm, chớp nhẹ: “Hay là cậu đang ám chỉ gì tôi thế?”
“Chắc là tôi nhìn nhầm thật.” Hiếu Tuỳ Sâm đút tay vào túi chiếc quần da, liếc mắt nhìn đám thuộc hạ bị phạt đứng ngoài cửa vì không hoàn thành nhiệm vụ, nhếch môi cười khẩy: “Tôi cứ nghĩ việc tìm một người là chuyện dễ như trở bàn tay, vậy mà lại không thấy đâu nữa.”
Ánh mắt Hoa Dụ Sanh lướt qua bờ vai căng cứng của Hi Hoà, làn da trắng tái lộ ra dưới cằm cô. Biểu hiện thất thố của cô rõ ràng khiến cậu cảm thấy thú vị.
“Tìm người à?”
Hiếu Tuỳ Sâm làm náo động đến mức toàn bộ thánh đức đều biết chuyện.
Nhưng Hoa Dụ Sanh vốn dĩ không quan tâm, từ đầu đến cuối chỉ ngồi trong phòng nghỉ vẽ tranh, hoàn toàn tách biệt khỏi thế giới bên ngoài.
Nếu không phải vì thái độ bất thường của Hi Hoà thì có lẽ cậu cũng chẳng buồn để ý đến làm gì.
Trong mắt Hoa Dụ Sanh, Hiếu Tuỳ Sâm là người nhiệt huyết nhất trong nhóm Prince4, ngày nào cũng tràn đầy năng lượng, lúc nào cũng gây ra những trò thú vị.
Nhưng điều cậu không ngờ là khi nhắc đến chuyện này, cổ của Hiếu Tuỳ Sâm lại đỏ bừng cả lên, dáng vẻ như một thanh niên lần đầu rung động, có phần không được tự nhiên: “Là thế này, tôi... tôi có người mình thích rồi.”
Hi Hoà khẽ run lên, như thể vừa nghe một câu chuyện kinh dị.
Nụ cười trên khuôn mặt Hoa Dụ Sanh dần tan biến, ánh mắt cậu hạ xuống, sâu thẳm như một tấm gương trong suốt lướt nhìn bóng dáng nhỏ bé của Hi Hoà.
Cậu đan tay vào nhau, lưng tựa vào ghế, hoàn toàn không để ý đầu ngón tay mình đã dính màu, khớp tay tì lên cằm. Giọng nói thường ngày dịu dàng như nước giờ lại trở nên trầm tĩnh không còn chút ý cười, vẻ mặt khó hiểu: “Vậy ra cậu đang tìm người trong mộng của mình hả?”