Xã Khủng Ở Học Viện Quý Tộc Là Vạn Nhân Mê

Chương 21

Tay Hi Hoà vẫn ôm đống đồ nặng loạng choạng suýt ngã. Cô nhanh chóng dựa vào tường để đứng vững lại.

Cô ngẩng đầu lên chợt nhìn thấy những ô cửa sổ kính vòm lớn bao quanh căn phòng.

Những cơn gió nhẹ lướt qua rèm cửa nhạt màu, ánh sáng dịu dàng của bình minh thản nhiên luồn qua khung cửa, đổ đầy từng góc phòng bằng một thứ ánh sáng tự nhiên và rực rỡ.

Trần nhà được trang trí bằng những bức bích họa ghép từ đủ loại đá quý, dưới ánh sáng lung linh đến choáng ngợp, vừa xa hoa vừa thanh lịch.

Ngồi bên khung cửa sổ là một chàng trai. Khi nghe thấy tiếng động, người đó chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt hướng về phía Hi Hoà. Đôi khuyên tai màu lục đế vương lấp lánh đong đưa theo từng cử động của người đó.

Chàng trai chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đen rộng thùng thình, dây tạp dề buộc hờ hững sau lưng, vô tình tôn lên vòng eo thon gọn của mình.

"Thì ra là cậu." Hoa Dụ Sanh nở nụ cười, đôi mắt khẽ cong lên.

So với vẻ ngoài "vũ trang đầy đủ" mà cô từng thấy ở nhà hàng trước đây, trông cậu lúc này thoải mái hơn rất nhiều, thậm chí còn có vài vệt màu vương trên áo.

Chính sự xuất hiện của Hoa Dụ Sanh khiến Hi Hoà chợt nhận ra, đây chính là căn phòng nghỉ siêu sang trọng chỉ dành riêng cho P4 trong truyền thuyết.

Dù nhìn từ quy mô mà nói thì nơi này đã vượt xa khái niệm "phòng nghỉ".

"Chào cậu." Hi Hoà hơi lúng túng lên tiếng, nhấc thùng vật liệu trong tay lên: "Tôi đến để chuyển đồ in."

"Chuyển cho Tạ Việt đúng không? Cứ đặt sang một bên là được." Hoa Dụ Sanh đáp nhẹ nhàng, giọng điệu quen thuộc như không có gì đáng bận tâm.

Tạ Việt.

Một trong bốn người thuộc nhóm Prince4, không chỉ là hội trưởng hội học sinh công tâm nổi tiếng của Thánh Đức mà còn là học sinh đứng đầu toàn khóa, người nằm trên đỉnh cao của kim tự tháp học thuật.

Nhiều học sinh cả năm chỉ có thể thấy Tạ Việt từ xa trong lễ khai giảng hoặc vũ hội cuối kỳ.

"Được, cảm ơn cậu." Hi Hoà đặt thùng xuống gần cửa, định rời đi thì đột nhiên nhớ ra điều gì đó, cô bèn dừng lại.

Cô do dự một chút rồi lấy từ túi ra tuýp màu trắng luôn mang theo bên mình: "Lần trước cậu đã giúp tôi, nhờ cậu ra mặt mà không ai còn làm khó tôi công khai trong trường nữa. Vì vậy tôi muốn nói lời cảm ơn với cậu."

Vừa nói, Hi Hoà vừa tiến lên vài bước, khẽ cúi người, hai tay nâng tuýp màu bạc lên đưa tới trước mặt Hoa Dụ Sanh: "Nếu cậu không ngại thì đây là món quà cảm ơn từ tôi."

Hoa Dụ Sanh chậm rãi đặt cây cọ trong tay xuống, ngạc nhiên nhìn Hi Hoà. Trong đôi mắt tựa như đá mực thoáng hiện lên chút suy tư như thể cậu không ngờ cô sẽ tặng quà cho mình vậy.

"Cảm ơn. Cậu rất có tâm, nên là tôi sẽ nhận món quà này." Hoa Dụ Sanh đứng dậy, lưng thẳng tắp, hai tay đón lấy tuýp màu, khóe môi cong lên lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.

Nụ cười của cậu tựa như một chiếc mặt nạ hoàn mỹ đến mức không chê vào đâu được khiến người ta không cách nào đoán ra tâm tư ẩn giấu bên trong cậu rốt cuộc là gì.

Rốt cuộc là thích, hay không thích đây?

“Chỉ cần các bạn không làm khó cậu nữa là được.” Hoa Dụ Sanh khẽ cong ngón tay lại nắm chặt chiếc bút bạc trong tay, như thể có lòng tốt mà ngước mắt nhìn lên, giọng nói nghe có vẻ tùy ý: “Có việc gì cần tôi giúp không?”

Hi Hoà khựng lại, không nhận ra ánh mắt lạnh lùng của cậu đang thầm đánh giá, lập tức lắc đầu kiên quyết: “Không cần. Nếu không còn việc gì thì tôi xin phép đi trước.”

Ngược lại, ánh mắt Hoa Dụ Sanh thoáng hiện chút nghi hoặc nhưng chưa kịp lên tiếng giữ Hi Hoà lại thì từ hành lang ngoài cửa đột ngột vang lên giọng nói cáu kỉnh của Hiếu Tuỳ Sâm.

Âm thanh vọng qua hành lang rộng tạo nên từng tầng tiếng vang dội.

“Bọn mày là lũ vô dụng sao?!”

“Cái trường này lớn cỡ mà mà tìm một người phụ nữ cũng không xong hả?!”