Những học sinh được tuyển chọn đặc cách cũng thường kết bè với nhau.
Hi Hoà cũng ở trong nhóm dành cho học sinh đặc cách nhưng cô quá kín đáo và cẩn thận. Dù thành tích của cô được công nhận, những học sinh đặc cách khác cũng chẳng mấy bận tâm kết giao với cô, cho rằng cô có lẽ sẽ bị đào thải lúc nào không hay.
Những học sinh đặc cách có thể vào Thánh Đức và trụ lại đều là những người tài năng xuất chúng, kiêu hãnh ngút trời, ngay cả khi đối diện với tầng lớp đặc quyền hùng mạnh cũng chẳng dễ dàng khuất phục.
Chuyện xảy ra vào thứ Sáu quá ầm ĩ, trong nhóm cũng có người tỏ ý bất mãn.
Họ cho rằng, dù Hi Hoà tự chuốc rắc rối thì cũng chẳng sao nhưng cái mác học sinh đặc cách trên đầu cô, dù cô không hề muốn nhưng đã vô tình làm ảnh hưởng xấu đến danh tiếng của họ.
Hi Hoà liếc nhìn đoạn hội thoại, đáp lại một câu ngắn gọn: “Chỉ biết bắt nạt kẻ yếu thôi” rồi tắt nhóm chat, chẳng thèm để ý đến những thông báo đỏ nhấp nháy liên tiếp sau đó.
Hoa là người khác tặng. Cô bị người khác cô lập. Hoa Dụ Sanh mời cô lên ăn cơm, chuyện do người khác gây ra. Bây giờ lại đổ lỗi lên đầu cô.
Đúng là tài thật.
Hi Hoà nhét điện thoại vào túi, ôm một thùng giấy và vật liệu in bước qua khu vườn cờ bên cạnh tòa giảng đường.
Những bức tường bụi rậm cao hơn người bao quanh các luống hoa cẩm thạch tạo thành từng lối đi.
Cánh hoa ướt đẫm sương mưa khẽ lay động trong làn gió nhẹ. Hương hoa như lạc lối trong màn sương ẩm ướt, vừa nồng đậm vừa quyến rũ.
Trước mắt, tòa giảng đường đồ sộ tựa như một lâu đài trong truyện cổ tích mang phong cách đối xứng đặc trưng của kiến trúc châu Âu.
Có lẽ để đảm bảo sự hài hòa và thanh lịch, khoảng cách giữa các tòa nhà được giữ rất hợp lý. Ngay cả hoa trang trí hay tinh dầu thơm dùng trong các phòng cũng thay đổi mỗi ngày.
Học viện áp dụng chế độ "bán trú", các tiết học thường diễn ra ở những giảng đường khác nhau.
May mắn là khoảng cách giữa các tòa nhà không quá xa, nếu không mỗi ngày chẳng khác nào chạy marathon.
Hi Hoà bước lên bậc thang cẩm thạch màu ngọc, đi qua cánh cổng vòm màu be.
Vừa vào giảng đường, cô đã nghe thấy tiếng bàn tán vang vọng trong hành lang rộng lớn như thể ai đó vừa nghe được tin động trời, không thể chờ đợi để chia sẻ với bạn bè.
“Các cậu biết không? Đại thiếu gia Hiếu đang rầm rộ treo thưởng tìm một nữ sinh mặc đồng phục trường, tóc đen, đẹp như tiên giáng trần đấy!”
“Nghe nói cậu ta đã yêu từ cái nhìn đầu tiên với cô ấy trong con hẻm gần cổng trường hôm thứ Sáu, nhưng hôm đó camera bị hỏng nên cậu ta tìm mãi vẫn không thấy người thật.”
Bước chân của Hi Hoà chao đảo, một cảm giác chán chường dâng lên trong lòng.
Quả nhiên, điều cô lo sợ nhất đã thành hiện thực.
"Đi tầng bốn, cậu lên tầng năm đưa hộ đi."
Người bạn cùng nhóm đặc cách đi trước, dứt khoát nói với Hi Hoà đang thất thần trong thang máy rồi quay lưng rời đi mà không để cô kịp phản đối.
Hi Hoà ôm đống vật liệu in nặng trĩu trong tay, nhìn quanh thang máy giờ chỉ còn lại lác đác vài người, chần chừ một chút, cuối cùng cũng không muốn tranh luận phải trái với bạn.
Thôi vậy.
Dù cô chưa từng lên tầng năm nhưng cũng chỉ mất vài phút mà thôi.
Vừa bước chân vào tầng năm, Hi Hoà lập tức cảm nhận được sự yên tĩnh kỳ lạ của nơi này.
Hành lang vắng vẻ đến bất thường, chỉ có tiếng bước chân cô lặng lẽ vang lên. Cô thoáng cảm thấy không đúng nhưng vẫn cắm cúi nhìn hoa văn trên các bảng số phòng để tìm đúng nơi cần đến.
"Cộc cộc." Hi Hoà gõ cửa.
Chỉ vài giây sau, cánh cửa gỗ tự động mở ra.
Một làn hương dễ chịu lập tức ùa ra từ trong phòng, thoang thoảng chút mùi nhựa thông thanh nhẹ.
Từ trần nhà, ánh sáng màu sắc như ngọc bích đột ngột dội xuống làm chói lòa trong tầm mắt cô.
Hi Hoà theo phản xạ lùi lại một bước, chớp mắt vài lần để làm quen với ánh sáng bên trong, nhưng chưa kịp thích ứng thì đã bị một người phía sau đầy vai tới trước. Người đó vội vàng bước qua cô, đẩy cô vào bên trong phòng.