Xã Khủng Ở Học Viện Quý Tộc Là Vạn Nhân Mê

Chương 19

Hi Hoà nghe thấy tiếng "bảo bối" từ đầu đến cuối đã quá quen thuộc, dù lúc đầu cực kỳ không quen, giờ cô đã nghe đến mức chai lì nên chỉ gật đầu đáp lời.

Người ba trong kiếp này của cô hình như là một nhân vật giả tưởng: dịu dàng, chu đáo, một mình đảm đương cả vai trò của cha lẫn mẹ, hoàn toàn trái ngược với người ba tệ bạc của kiếp trước.

Chính vì vậy mà Hi Hoà cực kỳ trân trọng mối quan hệ này, cẩn thận giữ gìn gia đình nhỏ của mình.

Cả hai đều có nhan sắc kinh diễm nhưng hình như ba cô chưa bao giờ gặp phải những rắc rối như cô đang phải chịu đựng.

Sau khi suy nghĩ thật lâu, Hi Hoà bắt đầu nghi ngờ liệu vấn đề của mình có thể là "di truyền" từ mẹ không. Cô dè dặt hỏi: “Ba, mẹ ngày xưa… là người thế nào? Có được yêu thích không?

Hi Minh khựng lại, trông như là không ngờ cô sẽ hỏi câu này.

Thấy ba ngẩn người, Hi Hoà lo sợ mình vô tình chạm vào nỗi đau của y nên vội vàng chữa cháy: “Con không có ý gì đâu, con chỉ…”

“Con mong mẹ mình là người thế nào?” Hi Minh nghiêng đầu, hỏi lại. Trông y không có vẻ gì là buồn, mà giống như đang suy tư hoặc hoài niệm điều gì đó.

“Mong muốn ạ?” Hi Hoà khựng lại.

Hi Minh ngập ngừng một chút, cuối cùng nhìn thẳng vào mắt Hi Hoà, như thể có điều gì khó nói rồi nhẹ nhàng đáp: “Mẹ con giống ba lắm đấy.”

Hi Hoà không dám hỏi thêm mà chỉ khẽ gật đầu.

Cả hai đều dịu dàng, bảo sao họ lại đến được với nhau.

Có lẽ vấn đề của cô chỉ thuộc về riêng cô mà thôi, chẳng liên quan gì đến gia đình cả.

Hi Hoà mất tập trung suốt bữa ăn, chẳng hề nhận ra ba mình, sợ cô đói nên đã lén gắp thêm nửa bát đầy thức ăn vào chén của cô.

Đến khi nằm lại trên giường, như sực nhớ ra điều gì đó, cô mới bật dậy, mở diễn đàn và tiếp tục tìm kiếm sở thích của Hiếu Tùy Sâm.

Bỏ qua vô số bài viết của những người hâm mộ cuồng nhiệt và gia thế đáng gờm của hắn, Hi Hoà cuối cùng phát hiện ra hắn rất thích vẽ tranh sơn dầu.

Dù không rành về hội họa, cô từng nghe nói rằng vẽ tranh sơn dầu rất tốn màu. Trên mạng cũng có những câu chuyện hài hước của sinh viên nghệ thuật về việc thiếu màu trắng.

Tìm kiếm một hồi lâu, cuối cùng Hi Hoà nghiến răng mua một tuýp màu trắng giá ba trăm tệ trên mạng. Dù Hiếu Tùy Sâm có dùng hay không thì ít nhất cô đã thể hiện được thành ý của mình.

Nếu học nghệ thuật, ai mà chẳng thiếu màu trắng nhỉ?

Nếu có cơ hội gặp Hiếu Tùy Sâm, cô sẽ tặng hắn. Nếu hắn không nhận thì cô sẽ bán lại cho người khác.

Hi Hoà nằm co người trong chăn nghĩ về chuỗi sự kiện kinh hoàng trong ngày hôm nay, cảm thấy kiệt sức cả về thể chất lẫn tinh thần rồi thở dài một hơi.

Từ sáng đến tối, chẳng có phút nào được thảnh thơi.

Ánh mắt cô lơ đãng liếc sang tủ đầu giường, nơi chứa năm, sáu cặp kính dự phòng.

Chiếc kính gọng đen cô đang đeo vì quá xấu mà chẳng ai thèm mua nên giá rất rẻ. Kính không độ thì được tặng kèm miễn phí, thế là cô làm hẳn một lô để dùng dần. Ký túc xá cũng có một vài cặp để phòng hờ.

Cô vốn không định về nhà cuối tuần này nên đã quên để kính dự phòng trong cặp.

Đúng là phòng ngàn cái lại không tránh được một lần bất trắc.

Như thể số phận đã định rằng cuộc đời cô sẽ chẳng mấy êm đềm.

Thế là, Hi Hoà mang nỗi lo lắng chất chồng nghỉ ngơi ở nhà suốt hai ngày.

Đến tối Chủ nhật, cô lên chuyến xe buýt trở lại Học viện Hoàng gia Thánh Đức, đi một đoạn rồi chuyển sang tàu điện không trung để về ký túc xá.

Ký túc xá của Thánh Đức có cả phòng đơn lẫn phòng đôi.

Hi Hoà hiển nhiên ở phòng đôi, nhưng đúng lúc đến lượt cô thì số lượng sinh viên lại không đủ, thế là cô không có bạn cùng phòng.

Trường này phần lớn học sinh đều thuộc tầng lớp tương đương nhau, từ những nơi tương tự mà tiến lên nên thường hình thành các nhóm bạn riêng biệt.