Cả người hắn như đông cứng lại, trái tim như ngừng đập trong giây lát.
“Cô…”
Hắn bất giác mở miệng, giọng nói như bị mê hoặc.
Cô gái ấy thì lập tức biến sắc. Trong một nhịp thở, cô chộp lấy đồ dưới đất, vùng dậy, dùng cánh tay che lấy mặt mình như thấy ma mà chạy vụt ra khỏi con hẻm.
“Đợi đã?!”
Hiếu Tuỳ Sâm sực tỉnh, phản xạ nhanh chóng túm lấy cổ tay cô.
Cú giật mạnh của cô suýt làm hắn lảo đảo, nhưng hắn vẫn nắm chặt tay cô, rồi bắn ra một loạt câu hỏi như súng máy: “Cô là ai?! Học lớp nào ở Thánh Đức? Tên cô là gì?”
Bị kéo đau, cô gái quay đầu lại, ánh mắt đầy giận dữ nhìn hắn như muốn đổ hết tội lỗi lên đầu kẻ gián tiếp gây ra tình cảnh của mình.
Khi cánh tay của Hiếu Tuỳ Sâm kéo mạnh một cái, mái tóc cô khẽ bay lên, không phòng bị mà lướt qua gò má cô.
Khoảnh khắc ấy, gương mặt cô được phơi bày rõ ràng trong mắt hắn như một bức họa đột ngột bung nở.
Đôi mắt cô trong veo như chứa những hạt bụi vàng li ti, ánh lên nét bi thương mờ mịt giống như dải ngân hà lấp lánh trên bầu trời tuyết trắng. Ngay cả những giọt mồ hôi trên trán cũng tựa như những viên ngọc do thần linh ban tặng.
Thanh tú nhưng rực rỡ, tinh tế mà lại đầy cuốn hút.
Vẻ đẹp ấy như một tia sáng trong bóng tối xóa nhòa mọi cảnh vật xung quanh, khiến trong mắt hắn chỉ còn lại gương mặt của cô mà thôi.
Hớp hồn, làm người ta mê muội.
“Cô ấy” chính là hiện thân của điều quý giá nhất mà thần linh yêu thương.
Trong khoảnh khắc, đồng tử của Hiếu Tuỳ Sâm trở nên mơ hồ, như một con thuyền nhỏ xông vào cơn bão trên đại dương rồi bị những con sóng dữ cuốn trôi.
Hắn vô thức thả tay, cô gái đột nhiên gầm lên bằng giọng khàn đặc: “Tránh ra! Đừng cản đường!”
Cô đẩy mạnh ngực hắn một cái rồi vội vã che mặt, bước nhanh ra khỏi con hẻm.
Hiếu Tuỳ Sâm chỉ đứng sững tại chỗ, nghe nhịp tim đập thình thịch trong l*иg ngực, hoàn toàn không thể giải thích được chuyện vừa xảy ra.
Hắn đã… bị làm sao vậy chứ?
"Con về rồi."
Hi Hoà mở khóa vân tay, mệt mỏi bước qua ngưỡng cửa nhà. Cô hất đôi giày ra ở hiên, để chân trần bước lên sàn gỗ bóng loáng sạch sẽ.
Căn hộ của cô rộng hơn 100 mét vuông gồm ba phòng ngủ và một phòng khách.
Cách bố trí vuông vắn khiến không gian trông khá rộng rãi.
Phòng bếp nằm liền với phòng khách, được ngăn cách bằng một cánh cửa kính, ngăn mùi dầu mỡ. Bên trong, một thanh niên đang đứng nấu ăn, chiếc tạp dề in hình mèo màu hồng thắt nơ xinh xắn sau lưng thanh niên ấy.
Hi Hoà khẽ gọi: “Ba.”
“Ừ!” Người thanh niên tóc trắng ngoảnh lại, mỉm cười. Ánh sáng chiều tà len qua khung cửa sổ, lướt qua hàng mi dài mềm mại như lông hạc của y, rơi xuống đôi mắt trong suốt phủ lên một tầng ánh vàng nhàn nhạt.
Bẩm sinh thiếu sắc tố melanin khiến làn da và mái tóc của y trông như bị tẩy trắng hoàn toàn.
Gương mặt đẹp đến mức khó tin của y tựa như một loại ma lực, dù đã lớn tuổi nhưng vẫn toát lên vẻ trẻ trung lạ thường. Vừa thấy Hi Hoà, nụ cười dịu dàng lập tức hiện lên trên môi y: “Không phải con ở ký túc xá sao? Sao hôm nay đột nhiên về nhà thế? “
Ngoại hình của Hi Hoà rõ ràng được thừa hưởng từ Hi Minh.
“Để quên sách ở nhà nên con về lấy. Tiện thể ăn ké tài nghệ nấu nướng của ba luôn.” Hi Hoà thản nhiên bịa chuyện với người ba xinh đẹp như hoa của mình.
Hi Minh liếc qua người cô, thấy lớp bụi bẩn và vài vết trầy xước, y mới lo lắng hỏi: “Sao đây? Ở trường bị bắt nạt hả con?”
“Không ạ!” Hi Hoà lập tức phủ nhận, tránh ánh mắt quan tâm của ba, cô giải thích: “Trên đường con lơ đãng nên vấp ngã, kính cũng bị vỡ rồi ạ.”
Cô không muốn người thân duy nhất của mình phải lo lắng.
“Nhà còn kính dự phòng, con đi tắm rồi lấy đeo là ổn thôi.”
Nói xong, Hi Hoà nhanh chóng bước về phía phòng tắm, lục sách trong túi vải ra rồi ném túi vào máy giặt.