Xã Khủng Ở Học Viện Quý Tộc Là Vạn Nhân Mê

Chương 16

Bước đi của cô chậm rãi. Nhưng ngay khi cô rẽ qua một góc phố...

Từ con hẻm tối tăm, một bàn tay bất ngờ thò ra mạnh bạo nắm lấy cổ áo cô.

Trong sự kinh ngạc của Hi Hoà, bàn tay ấy kéo mạnh cô về phía trước, sau đó đẩy ngược lại khiến cô ngã nhào xuống đất cùng chiếc ba lô.

“Rầm!”

Tiếng va chạm nặng nề vang lên, những cuốn sách trong ba lô rơi tán loạn, bị gió cuốn tung, bụi mù mịt bay khắp nơi.

Hi Hoà ôm lấy hông rồi ngồi bệt dưới đất. Dù mông đau nhức nhưng cô vẫn cuống cuồng với tay chỉnh lại kính trên mặt, mà chỉ kịp đưa tay chắn thì đã bị một cái tát nảy lửa làm chiếc kính văng khỏi mặt rồi rơi xuống đất.

Cô cúi xuống nhặt, thấy tròng kính đã vỡ thành từng mảnh.

“Cô nghĩ mình là ai?”

“Muốn trèo cao phải không? Một đứa như cô mà cũng xứng ngồi cùng bàn với bọn họ sao?”

“Không nhìn lại thân phận của mình à? Đúng là cái đồ không biết tự lượng sức!”

Cô gái trước mặt khoanh tay trước ngực, đằng sau là hai đứa bạn đồng hành. Đôi bốt cao gót của cô ta nện xuống đất, ánh mắt nhìn Hi Hoà như muốn dạy cho cô một bài học nhớ đời.

Nhưng Hi Hoà không run rẩy cầu xin như họ nghĩ.

Cô chỉ cúi đầu, để mái tóc đen dài xõa ra che gần hết khuôn mặt. Đôi tay run rẩy nhặt lại chiếc kính đã vỡ nát.

Cô vừa định đeo nó lên, chiếc kính lại “rắc” một tiếng vỡ nát thêm lần nữa.

Hi Hoà nhanh chóng cầm lấy điện thoại, nhân lúc đối phương không chú ý, khẽ bật chế độ quay video trong vùng khuất tầm mắt.

Cô gái kia vẫn tiếp tục nhả ra những lời cay nghiệt: “Đây là Thánh Đức, không phải cái trường ba xu để cô giở trò tầm thường đâu nhé.”

Đúng lúc đó, ngoài hẻm vang lên tiếng bước chân.

“Có chuyện gì vậy?”

Giọng nói lãnh đạm của Hiếu Tùy Sâm vang lên khi hắn tiến lại gần.

Hắn vốn đang ngồi trong xe của mình, nhưng không hiểu sao, lại bị thu hút bởi góc hẻm tối tăm ở mép con phố này.

Như thể có thứ gì đó thôi thúc kéo hắn xuống xe, khiến hắn phải đến xem thử.

Một cảm giác như bị ma xui quỷ khiến.

Với bản tính nổi loạn, hôm nay Hiếu Tùy Sâm bỗng dưng tò mò một cách kỳ lạ. Hắn muốn xem thử đây rốt cuộc là chuyện gì.

Vậy mà khi mở cửa xe bước xuống, vừa đi đến ngõ hẻm, thay vì thấy thứ quái dị nào đó, hắn lại nghe một tiếng “chát!” vang lên.

“Các cô đang làm gì ở đây?” Hiếu Tùy Sâm cau mày, ánh mắt sắc bén nhìn bóng lưng của mấy cô gái.

Vừa nghe thấy giọng nói của hắn, mấy cô nữ sinh kia lập tức kêu lên một tiếng “Á!” rồi cuống cuồng che mặt, ôm đầu bỏ chạy.

“...?”

Hiếu Tùy Sâm vô thức đưa tay sờ lên gương mặt điển trai của mình, ánh mắt vô thức hướng về cô gái duy nhất còn lại trong con hẻm.

Ba lô của cô vương đầy bụi, sách vở vương vãi khắp nơi, tay cô đang giữ chặt một thứ gì đó không rõ. Nghe thấy giọng nói của Hiếu Tùy Sâm, cô khẽ giật mình rồi ngẩng đầu lên.

Khoảnh khắc ấy…

Ánh sáng trời bất chợt xuyên qua những bức tường chắn, rọi xuống trần gian.

Mái tóc đen như thác chảy của cô gái buông lơi, làn da trắng ngần tựa lụa, ngũ quan tinh tế như được tạc bởi bàn tay thần linh. Đôi mắt cô thoáng mờ mịt, ngỡ ngàng, ánh nhìn xuyên qua dải lụa vô hình của ánh sáng rơi vào tầm mắt của người đối diện.

Mỗi biểu cảm trên gương mặt cô như được tua chậm lại hàng chục lần, nhưng từng chi tiết đều hoàn mỹ không tì vết. Thậm chí, bụi mờ trong ánh sáng cũng trở nên lấp lánh bởi hào quang xung quanh cô.

Ngay cả trong một con hẻm tối tăm, bẩn thỉu đến mức không khí như cũng đọng lại, ánh sáng quanh cô vẫn rực rỡ, xuyên thấu lớp áo khiến người ta không cách nào nhìn đi nơi khác được.

Từng giây phút trước mắt đều như vượt qua cả giới hạn của lý trí khiến nhịp tim bất giác tăng tốc, máu nóng trào dâng đến mức cơ thể run rẩy.

Khi con người đối mặt với sự sợ hãi cực độ, họ mất đi khả năng tự kiểm soát. Đứng trước sự choáng ngợp vượt xa mọi tưởng tượng, phản ứng của Hiếu Tùy Sâm cũng chẳng khác gì.