Vì luôn lo sợ công việc của ba gặp vấn đề, Hi Hoà không bao giờ dám lơ là việc học. Chính từ các giáo viên, cô mới biết đến chương trình tuyển sinh đặc cách của Học viện Hoàng gia Thánh Đức mỗi năm.
Đây là một thông tin nội bộ, không phải học sinh nào cũng biết. Nhưng dù biết thì cũng chưa chắc tận dụng được.
Nhờ thành tích vượt trội và sự cố gắng không ngừng, Hi Hoà được giáo viên tiết lộ thông tin này.
Học bổng khổng lồ và môi trường học tập xuất sắc của Thánh Đức đã khiến cô quyết định thử sức. Sau bài kiểm tra và phỏng vấn, cô được nhận vào trường một cách hoàn toàn hợp pháp.
Đó là cách duy nhất mà một học sinh chưa ra trường như cô có thể giúp đỡ ba mình.
Nhưng Hi Hoà không bao giờ nghĩ rằng sự bất cẩn của mình có thể ảnh hưởng đến công việc vốn đã không ổn định của ba.
Dù thân phận học sinh đặc cách của cô không sai sót, nhưng nếu nhóm học sinh giàu có kia thực sự muốn tìm cách thì việc buộc cô thôi học cũng không phải là điều không thể.
Nhà trường chẳng có lý do gì để đắc tội với cả một nhóm con nhà giàu vì một học sinh bình thường như cô cả.
Hi Hoà hít sâu một hơi, vò rối tóc mình trong sự bối rối, lẩm bẩm: “Là mình sai ở đâu sao…”
Nếu sáng nay cô không đi thẳng mà rẽ đường khác khi nhìn thấy nhóm người đó, liệu mọi chuyện có tốt hơn không? Nếu trưa nay từ chối lời mời của Hoa Dụ Sanh thì liệu có tránh được rắc rối nào không?
Nhưng không thể phủ nhận rằng hành động của Hoa Dụ Sanh đã vô hình che chắn cô, giúp cô không phải chịu thêm sự truy đuổi quá đáng.
Nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, Hi Hoà trầm tư hồi lâu rồi thở dài.
“Nếu không có chuyện gì khác thì sau này mình sẽ tìm cơ hội cảm ơn cậu ấy… nếu mình còn gặp được.”
Còn những lời công kích trên diễn đàn, cô quyết định để mặc. Đợi đến khi nhà trường thật sự tuyên bố muốn đuổi học cô thì cô sẽ tính tiếp.
Thành tích học tập của cô hoàn toàn không có vấn đề gì. Nếu họ muốn ép cô ra khỏi top 10 toàn trường cũng không phải chuyện dễ dàng.
---
Sau tiết học cuối cùng buổi chiều, khi các bạn cùng lớp đều tản đi đến các câu lạc bộ hoặc lớp học ngoại khóa, Hi Hoà thu dọn đồ đạc và rời khỏi lớp.
Bình thường, cô hòa lẫn trong đám đông thì cũng chẳng ai thèm để ý. Nhưng sau hai sự việc liên tiếp hôm nay, ngay cả khi cô im lặng bước trên đường cũng không tránh khỏi những ánh nhìn đổ dồn về phía mình.
Cảm giác như cô bị kéo ra khỏi đám đông, bị đặt giữa đường để mọi người bàn tán và săm soi vậy.
“Tốt số quá nhỉ, chỉ cần bị nói xấu vài câu, bị ghét bỏ một chút mà đã được ăn trưa cùng Hoa thiếu gia rồi. Sao chuyện tốt thế này không rơi trúng mình vậy ta?”
Phía trước vang lên những tiếng bàn tán cố ý như muốn lọt thẳng vào tai người đi đường.
“Đừng nói nữa, cô ta có khi còn thấy tự mãn ấy chứ.”
“Nếu không phải chuyện hôm nay thì ai mà thèm nhìn bộ dạng thảm hại của cô ta đâu.”
Một cô gái vuốt tóc, giả vờ như chỉ vừa mới nhìn thấy Hi Hòa đi qua. Cô ta lập tức nở một nụ cười vô tội ngọt ngào, vẫy tay như thể rất thân thiện: “Ô, chào bạn.”
Như thể những lời vừa rồi chẳng hề nhắm vào Hi Hòa.
Hi Hoà vô thức siết chặt quai ba lô, bước chân cũng nhanh hơn.
*Kinh tởm, giả tạo.*
Cô nghĩ, như thể tất cả trang sức và đồ xa xỉ trên người họ cũng không che lấp được mùi mục nát toát ra từ tận xương tủy của họ nữa.
Ánh nắng rực rỡ trải dài trên con đường nhưng không thể sưởi ấm nhiệt độ cơ thể đang lạnh dần đi vì cảm giác khó chịu dâng tràn trong tâm trí cô.
Hôm nay vừa hay là thứ Sáu, Hi Hoà về nhà cũng là điều đương nhiên.
Hai ngày nghỉ cuối tuần, cô chỉ mong sự nhiệt tình nhất thời của những người này sẽ sớm tan biến.
---
Ngồi trên tàu từ tính đến trạm, Hi Hoà cuối cùng cũng ra khỏi khuôn viên trường. Cô cố nhấc đôi chân tê cứng lên dựa vào tường để đi về phía trạm xe buýt.