[Nếu không phải tại mấy người bày ra trò dồn ép công khai kia thì liệu Hoa Dụ Sanh có phải ra tay không?]
[Đừng cãi nhau nội bộ nữa!]
[Mọi người vốn đồng lòng mà, ai ngờ cậu ta lại tự xuống tham gia đâu?!]
[Chủ yếu là không đoán được P4 sẽ làm gì, ai mà biết hôm nay cả Hoa Dụ Sanh lẫn Hiếu Tuỳ Sâm đều ở nhà ăn số 3 đâu chứ.]
[Hiếu đại thiếu gia không nói, nhưng Hoa Dụ Sanh thì… ai ngờ cậu ta nhẫn nại đến mức hạ mình trước một cô gái như vậy, đúng là được mở mang tầm mắt.]
[Đừng áp đặt suy nghĩ thiển cận của các người lên Hoa Dụ Sanh được không?!]
[Mặc dù tôi cũng không ưa cô gái đó nhưng không thể phủ nhận rằng Hoa Dụ Sanh đã xử lý rất khéo léo, giúp hạ nhiệt tình hình rất tốt.]
[Không bàn chuyện khác, tôi mới biết việc này, nhưng mấy người tự xưng là quý tộc mà lại công khai bắt nạt, phân biệt đối xử một người bình thường, chẳng phải rất xấu xí sao? Nếu không phải vì Thánh Đức có chế độ bảo mật tốt, chẳng lẽ các người muốn lên hot search để rồi ảnh hưởng giá cổ phiếu à?]
[Cô ta dám hả?]
[Thỏ đến đường cùng cũng quay đầu cắn người, các người đừng nghĩ đơn giản quá.]
[Nếu cô ta dám, ngày mai ba cô ta, cũng là người nhận lương tháng chẳng bằng tiền làm móng của tôi sẽ bị sa thải và phải lang thang đầu đường xó chợ đấy.]
[Cổ phiếu thì sao? Đổ một hai công ty có làm ai phá sản đâu?]
[Haha.]
[Đám dân thường này đúng là không biết trời cao đất dày, nghĩ mình là cái rốn của thế giới này sao? Nếu không phải Thánh Đức nhận học sinh đặc cách thì cô ta làm sao có tư cách thở chung bầu không khí với chúng ta chứ. (Trừng mắt)]
[Đúng vậy, đúng vậy.]
[Dẫu sao Hoa Dụ Sanh đã ra mặt, cũng không thể làm mọi chuyện quá xấu xí được.]
[Nhưng hãy cẩn thận chút đi.]
[Đừng như vậy nữa.]
[Hoa Dụ Sanh đã từng mời cô gái đó, ai biết nếu gia đình cô ta gặp chuyện, cô ta có tìm cậu ta lần nữa không… đến lúc ấy làm to chuyện, cậu ta chắc chắn sẽ không ngồi yên đâu.]
[Đừng để chuyện này đến tai bốn người họ.]
[Đúng vậy, lần này chỉ Hoa Dụ Sanh ra mặt. Nếu hội trưởng hội học sinh cũng can thiệp thì chắc chắn không thể thu xếp được.]
[Nhưng mọi chuyện tiến triển nhanh thế này, nếu cô ta thực sự trở thành bạn nhảy của hoàng tử thì sao QUQ.]
[Chuyện đó không thể xảy ra được! Tôi sẽ không bao giờ chấp nhận đâuuuuu!]
[Vậy thì cứ dùng "cách chính đáng" mà khiến cô ta phải rời trường đi, chắc chẳng ai nói được gì đâu đúng không?]
Ngón tay Hi Hoà lướt qua màn hình, nội dung phía sau bài viết chủ yếu là những lời công kích cá nhân, từ việc cô "không xứng đáng" đến các kế hoạch "thể diện và hợp lý" để buộc cô rời khỏi trường, tránh xa nhóm học sinh vốn tự cho mình là ưu việt bẩm sinh ra.
Đan xen trong đó là những lời tán tụng Hoa Dụ Sanh, cùng những bình luận của các fan cuồng muốn cắt ghép ảnh để loại bỏ Hi Hoà, thay thế bằng khuôn mặt khác.
Có lẽ, những lời này chỉ là một cách tự an ủi bản thân của họ.
Có lẽ do từng "lướt sóng mạng" nhiều trong quá khứ, Hi Hoà đã chứng kiến rất nhiều những cuộc tấn công cá nhân lan rộng, từ một người bị lôi kéo đến tận gia đình. Vì vậy, dù cảm thấy khó chịu khi đọc những lời bóng gió của các tiểu thư kia, nhưng cô vẫn giữ được sự bình tĩnh, không đến mức giận đến run người.
Chỉ khi đọc đến những lời nhắm vào công việc của cha mình và ý đồ ép cô phải thôi học thì cô mới thực sự cảm thấy dao động.
Dẫu sao, thân phận học sinh đặc cách của cô không hề có vấn đề gì.
Cô không đến Thánh Đức để tìm kiếm "hoàng tử" hay mộng mơ cao sang, mà chỉ vì gia đình.
Trong tầm nhìn của một người bình thường như cô, gia đình mình thật ra cũng không phải quá kém cỏi.
Hi Hoà sống trong một gia đình đơn thân, ba cô không có ba mẹ. Nghe nói, ông lập gia đình sớm từ khi còn trẻ và đã nuôi nấng cô trưởng thành trong điều kiện khó khăn. Hai cha con sống trong một căn hộ rộng 100m², ông đi làm bằng tàu điện ngầm mỗi ngày, với mức lương hàng tháng chỉ khoảng 1 vạn tệ, một nửa trong số đó dành để trả nợ mua nhà. Ông hiền lành nhưng không khéo léo trong giao tiếp, điều mà có lần đồng nghiệp từng bóng gió đề cập trong một buổi ghé thăm nhà.