Xã Khủng Ở Học Viện Quý Tộc Là Vạn Nhân Mê

Chương 12

“Các bạn học ở Thánh Đức bình thường không như vậy đâu.” Hoa Dụ Sanh nhấp một ngụm trà rồi nhẹ nhàng phá vỡ sự tĩnh lặng, cậu nhìn về phía Hi Hoà, nói với vẻ bất đắc dĩ: “Không ngờ hôm nay lại vì chuyện của Tùy Sâm mà họ hành xử thiếu chừng mực đến vậy.”

Chỉ còn hai người, cách nói chuyện của Hoa Dụ Sanh cũng trở nên thoải mái và thân thiện hơn.

Bầu không khí ngột ngạt vốn dĩ cũng được xoa dịu phần nào.

Hi Hoà mím môi, vì phép lịch sự trong giao tiếp, cô dè dặt nhìn Hoa Dụ Sanh.

“Tùy Sâm quen tohsi tùy tiện rồi, với ai cậu ấy cũng như vậy hết. Tôi thay mặt cậu ấy xin lỗi cô.” Hoa Dụ Sanh mỉm cười, nét mặt tinh tế như một bức tranh sơn dầu toát ra sự nhẫn nại vô hạn: “Sau này nếu vì cậu ấy mà quý cô đây gặp phải phiền phức khác thì cứ tìm tôi giúp đỡ nhé.”

“Cảm ơn.” Hi Hoà lặp lại lời cảm ơn nhưng trong lòng không để tâm đến lắm.

Ai ở Thánh Đức mà không biết tính cách của Hiếu Tuỳ Sâm chứ.

Cô không phải người mới đến đây ngày một ngày hai, nên cô cũng thừa hiểu những cậu ấm cô chiêu ở ngôi trường này là “thiếu chừng mực” hay chỉ đơn thuần làm mọi việc theo ý thích, nhất là với những người bình thường như cô thì cũng chẳng đáng để họ phải e dè.

Là một học sinh tiêu chuẩn, Hi Hoà luôn tập trung vào học hành và thi cử. Nhờ thành tích xuất sắc nên cô chưa bao giờ gặp phiền phức ở trường cũ.

Dù đôi khi cô không thể phân biệt thật giả trong lời nói của những người thuộc tầng lớp cao hơn, nhưng cô hiểu rằng sự thiện ý hôm nay của Hoa Dụ Sanh cũng chỉ là cách cậu giải quyết vấn đề trong hòa bình thôi.

Chỉ cần biết vậy là đủ.

Không phải vì cô đặc biệt.

Còn câu nói giúp đỡ sau cùng của Hoa Dụ Sanh, Hi Hoà không hề xem trọng.

Đó chỉ là lời khách sáo của những người sống trong khuôn mẫu tao nhã, thật sự tìm đến họ thì e rằng chỉ chuốc thêm rắc rối vào thân mà thôi.

Hi Hoà chỉ mong tránh xa tất cả bọn họ để có thể giữ được sự bình yên lâu dài.

Nên là kết thúc ở đây thôi.

Hi Hoà uống hết tách trà, nhanh chóng nuốt nốt miếng bánh cuối cùng, cúi đầu cảm ơn rồi vội vàng đứng dậy, bước nhanh về phía cầu thang.

Dáng đi tuy vững vàng, nhưng so với những người khao khát tiếp cận nhóm người này thì lại chẳng giấu nổi sự tránh né rõ rệt.

Từ đầu đến cuối, cô chưa từng có ý định liếc nhìn thêm một lần.

“Bạn gì ơi.” Hoa Dụ Sanh nhìn theo bóng lưng cô, bất ngờ cất tiếng gọi.

Hi Hoà khựng lại, đứng trên bậc thang cong như vầng trăng, quay đầu lại, ánh mắt va phải ánh nhìn của Hoa Dụ Sanh qua lan can, trong ánh mắt ấy mang theo một chút cảnh giác.

Hoa Dụ Sanh đứng từ xa, cậu vẫn giữ tách trà trong tay, nhìn cô với vẻ hờ hững nhưng đôi mày khẽ nhướng lên, ánh mắt sáng lấp lánh như chứa một sức hút mê hoặc. Cậu mỉm cười rồi nhẹ nhàng nói: “Nếu cậu không định tìm tôi giúp đỡ thì nhớ cẩn thận đấy, đừng đi đến những nơi vắng người nhé.”

Cậu không biết tên cô, mà cậu cũng chẳng cần phải biết.

Nhưng lời nhắc nhở bất ngờ này lại mang theo một sự quan tâm hiếm hoi.

“Cảm ơn.” Hi Hoà hơi ngẩn ra, gật đầu rồi nhanh chóng bước đi.

Mặc dù những ánh mắt lộn xộn phía sau lưng vẫn dõi theo cô, nhưng lần này, không ai đứng ra cản đường cô nữa.

Một màn kịch bất chợt cuối cùng cũng khép lại.

---

Sau sự việc tại nhà ăn vào buổi trưa, Hi Hoà quay lại lớp học để tiếp tục tiết học của mình.

Dẫu số người chú ý đến cô đã tăng lên rõ rệt nhưng thực sự không còn ai dám công khai gây khó dễ nữa.

“Ê, cậu có xem diễn đàn chưa, hôm nay…”

Đám bạn học lướt qua gần Hi Hoà, giọng nói chợt nhỏ hẳn đi, liếc nhìn cô một cái rồi cố tình đi vòng qua chỗ khác để tránh mặt trước khi tiếp tục bàn tán.

Sự né tránh thái quá ấy lại vô tình nhắc nhở Hi Hoà.