Xã Khủng Ở Học Viện Quý Tộc Là Vạn Nhân Mê

Chương 11

Khi cậu nhắc đến từ “làm khó”, ánh mắt thoáng qua một vẻ mỏi mệt hiếm thấy.

Câu nói ấy khiến cán cân trong lòng Hi Hoà thoáng lệch sang một bên.

“Cảm ơn cậu.” Hi Hoà ngẩng lên nhìn Hoa Dụ Sanh rồi đáp lại bằng ánh mắt chân thành, sau đó nhẹ nhàng nói lời cảm ơn.

Hoa Dụ Sanh nhận được câu trả lời rõ ràng, cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm. Cậu khẽ nhướng mày, miệng nở một nụ cười lịch thiệp, bàn tay thanh tú khẽ lướt qua viên ngọc xanh trên đỉnh cây gậy rồi sau đó quay người dẫn Hi Hoà lên tầng hai.

“Xin mời.”

Ánh sáng trong trẻo từ những ngọn đèn xuyên qua khung cửa sổ kính trên cao bên phải nhà hàng, chiếu xuống tấm thảm đỏ thẫm với hoa văn ánh vàng, phản chiếu lên một sắc thái xa hoa đầy mê hoặc.

Thực lòng mà nói thì…

Hi Hoà đã thấy hối hận ngay từ lúc cô nói lời đồng ý.

Cô cảm nhận được vô số ánh mắt sắc lạnh đang đâm thẳng vào lưng mình. Đi theo sau Hoa Dụ Sanh, bước trên tấm thảm đỏ, cô lơ đễnh cầm khay thức ăn, cảm giác như mình đang bước trên những tầng mây mềm mại vậy.

“Đến rồi.” Hoa Dụ Sanh nhận thấy ánh mắt cô chăm chăm nhìn xuống mặt đất, tựa như lo sợ trượt chân nên đã thân thiện kéo ghế bên cạnh mình ra.

Thông thường, bàn này chỉ có bốn chiếc ghế.

Nhưng ban nãy, ai đó đã khéo léo thêm một chiếc đặt ngay cạnh Hoa Dụ Sanh.

“Cảm ơn.” Hi Hoà cẩn thận đặt khay thức ăn lên bàn, không phát ra một tiếng động. Khi ngẩng đầu lên, ánh mắt áp lực từ Hiếu Tuỳ Sâm ngồi đối diện khiến cô lập tức cúi đầu xuống, dáng ngồi càng thêm cứng nhắc.

Những hoa văn hình hoa hồng đυ.c lỗ trên chiếc khăn trải bàn trắng như tuyết như sắp bị ánh nhìn chằm chằm của cô thiêu rụi vậy.

Cảm giác như ngồi trên đống kim châm, chính xác là như thế.

Chiếc bánh mì vốn dĩ thơm ngon nay trở nên nhạt nhẽo như nhai sáp. Mỗi miếng cô ăn đều khó khăn vô cùng, khiến bản thân phải thầm tự vấn vì sao lại chấp nhận chịu đựng chuyện này.

Ăn uống vốn phải là một niềm hạnh phúc mới đúng.

Thế nhưng bầu không khí hiện tại lại gượng gạo đến mức chỉ cần thở mạnh một chút cũng trở nên kỳ quặc.

Hiếu Tuỳ Sâm vẫn chăm chú nhìn Hi Hoà, thấy cô cúi đầu cắn từng miếng bánh mì nhỏ, ngay cả khi cổ họng khô khốc cũng cố nuốt xuống. Sự khác biệt rõ ràng đến mức khiến hắn bực bội, khẽ "chậc" một tiếng.

Bỗng nhiên, Hiếu Tuỳ Sâm đứng phắt dậy, động tác đẩy ghế mạnh đến mức chiếc ghế ngã ra sau phát ra tiếng “rầm” vang dội rồi xoay người rời đi.

“…”

Sự im lặng kỳ lạ lan tràn khắp không gian, đến cả tiếng thở cũng nặng nề như tiếng trống gõ.

Động tác nhai của Hi Hoà khựng lại, cảm giác hối hận trong lòng càng thêm rõ rệt.

Cô không biết nên cảm thấy nhẹ nhõm hay bất hạnh.

Giờ thì trên tầng chỉ còn lại hai người.

Hi Hoà vẫn cúi đầu, ánh mắt chỉ nhìn thấy một khoảng nhỏ giữa những sợi tóc đen, tốc độ ăn bánh mì cũng tăng lên, cố gắng tránh ánh mắt của người đối diện như muốn mau chóng rời khỏi đây.

Bỗng nhiên, bên cổ tay cô xuất hiện một tách trà đỏ ấm áp, phá tan không khí ngột ngạt quá mức.

“Thư giãn một chút đi, chỉ đang dùng bữa thôi mà.” Hoa Dụ Sanh nhẹ nhàng lên tiếng.

“Cảm ơn.” Hi Hoà trả lời, giọng khàn khàn như bị nghẹn bánh.

Bất kể thái độ của Hoa Dụ Sanh thực sự là gì, hành động lịch thiệp của cậu cũng làm đã dịu đi phần nào cảm giác khó chịu mạnh mẽ trong lòng Hi Hoà.

Những gì xảy ra hôm nay đều là do Hiếu Tuỳ Sâm mang lại. Dù cô cảm thấy phiền phức với tính cách thô lỗ và thích gây rắc rối của hắn nhưng cũng không đến mức là "giận cá chém thớt".

Dẫu rõ ràng cô vẫn nhận ra trong Hoa Dụ Sanh có một sự kiêu ngạo bẩm sinh, nhưng so với Hiếu Tuỳ Sâm, cậu ít nhất… ít nhất vẫn giữ được phép lịch sự.

Thật mỉa mai.

Hi Hoà chưa từng nghĩ rằng mình sẽ dùng tiêu chuẩn tối thiểu của xã hội để đánh giá một con người.