"Tôi cũng không biết đó có phải là lời nguyền hay không nữa. Nhưng từ nhỏ… tôi đã luôn bị người khác nhìn chằm chằm rồi."
Hi Hoà chọn từ "nhìn chằm chằm" thay vì "quan sát" hay "để ý" như để nhấn mạnh một sự ám ảnh sâu sắc.
Kể từ khi xuyên không đến thế giới này, vô số chuyện kỳ lạ đã xảy ra với cô, kỳ lạ đến mức vượt xa mọi lẽ thường.
"Tôi lớn lên trong một gia đình đơn thân, trong nhà chỉ có mình ba. Ba tôi rất tốt, ông ấy yêu thương tôi hết mực. Nhưng từ bé, không hiểu vì lý do gì mà mọi người xung quanh đều… yêu tôi nữa?"
"Tôi không biết đó có thực sự là tình yêu hay không. Nhưng chỉ cần tôi xuất hiện, ánh mắt đầu tiên của mọi người trong đám đông luôn hướng về tôi. Người lớn thì ưu ái tặng quà cho tôi trước tiên, bạn đồng trang lứa thì tranh giành ở bên tôi, thậm chí ngay cả những tên cướp trên đường cũng…"
Hi Hoà dừng lại, giọng nói nghẹn lại trong cổ họng. Hai tay cô run rẩy ôm lấy đầu, đôi mắt dao động như thể đang vùng vẫy khỏi một cơn ác mộng.
"Trong bất cứ cuộc thi hay buổi phỏng vấn biểu diễn nào, dù tôi không tham gia, chỉ đứng bên lề thôi, ban giám khảo cũng cứ như bị thôi miên, nhất định phải kéo tôi vào chấm điểm. Họ thậm chí lờ đi những bạn có năng lực tương đương với tôi. Và rồi các công ty giải trí thi nhau tìm đến nhà, tranh giành ký hợp đồng với tôi…"
"Khi tôi vui thì trời nắng rực rỡ. Khi tôi buồn thì mưa xối xả. Những bông hoa tôi chăm sóc thì nở rộ hơn người khác. Khi tôi đến sở thú thì tất cả các con vật đều đổ dồn về phía tôi, thậm chí còn… phát dục nữa."
"Tôi không biết liệu đó có phải là do tôi nhạy cảm hay quá không. Nhưng tất cả những điều này nghe thật hoang đường. Nhưng, nhưng mà…"
Hi Hoà bất chợt đứng phắt dậy.
Chiếc ghế đơn phía sau cô bị động tác mạnh mẽ ấy hất ngã xuống sàn, phát ra âm thanh "rầm" chói tai, vọng lại trong không gian nhà thờ như tiếng chuông ngân vang đầy uy lực và u ám.
"…"
"...Nếu đây thật sự là một năng lực đặc biệt." Hi Hoà chắp tay, ánh mắt cụp xuống, khẽ nói: "Tôi cầu xin thần linh hãy thu hồi nó lại đi."
Có lẽ cô là người ít nghi ngờ về sự tồn tại của thần linh nhất trên thế gian này.
Bởi lẽ, chính việc cô xuyên không đã là một phép màu.
Hi Hoà cúi đầu trước bức tượng Đức Mẹ dịu dàng và nói nhỏ: "Cảm ơn."
Rồi cô nhặt túi xách lên, lặng lẽ rời khỏi nhà thờ.
Khi tiếng bước chân của cô hoàn toàn biến mất, phía sau tấm rèm im lìm chợt xuất hiện một chàng trai trẻ. Ánh mắt chàng trai trẻ ấy lặng lẽ dõi theo hướng Hi Hoà rời đi như đang nghiền ngẫm điều gì đó.