Xã Khủng Ở Học Viện Quý Tộc Là Vạn Nhân Mê

Chương 6

Ngoài kia, cửa kính hoa hồng bị thấm ướt bởi những giọt nước mưa. Chúng từ từ trượt xuống để lại vệt dài trên bề mặt. Tiếng sấm nổ vang dội như thể bầu trời đang nổi giận vậy.

A…

Ngoài trời đang mưa rồi…

Hôm nay vốn dĩ chỉ là một ngày bình thường như bao ngày khác tại Học viện Hoàng gia Thánh Đức.

Những tiết học đều đặn, các bài kiểm tra thường lệ và các hoạt động sau giờ học vẫn diễn ra theo đúng khuôn khổ. Trong môi trường xa hoa đến khó tin, các học sinh quý tộc tận hưởng một tuổi trẻ tự do và rực rỡ.

Nhưng không ngờ, sự yên bình của ngày hôm nay lại bị phá vỡ chỉ vì một hành động tưởng chừng như vô tình vào buổi sáng của Hiếu Tuỳ Sâm.

Tin tức Hiếu Tuỳ Sâm tặng hoa cho một nữ sinh đã lan truyền khắp toàn trường Thánh Đức chỉ trong vòng năm phút ngắn ngủi.

Chỉ trong chốc lát, diễn đàn riêng của Học viện Thánh Đức đã bị phủ kín bởi những lời bàn tán khó tin của đám học sinh.

[Không thể nào… Tại sao lại như thế?]

[Dù là hoa khôi của trường thì tôi còn chịu, đằng này lại là một cô gái bình thường đến mức tầm thường như thế sao?]

[Cô ta lấy đâu ra dũng khí để hít thở trước mặt Hiếu thiếu gia chứ?!]

[Các người có thể đừng kích động nữa được không, biết đâu đó chỉ là trò chơi Truth or Dare thôi, phải chọn đại một người để tặng mà.]

[Ồ, nhưng ngay cả chọn đại cũng không thể là người như vậy được!]

[Đó là giống hồng Andrea mới được vận chuyển bằng máy bay từ trang trại hoa hồng nhà họ Hiếu về, còn đọng nguyên giọt sương sớm trên cánh hoa luôn đó mấy bà!]

Dưới sự thúc đẩy của lòng hiếu kỳ và sự bất mãn của mọi người, cơn bão chú ý khổng lồ bất ngờ giáng xuống.

Ngôi sao sáng nhất của ngày hôm nay chính là cô gái may mắn được gọi là "thiên nữ được chọn" ấy.

Chỉ trong vòng một phút mà toàn bộ thông tin cá nhân về cô gái nhận được bó hồng từ Hiếu Tuỳ Sâm đã được điều tra kỹ càng, sau đó "phịch" một tiếng, xuất hiện trên bản tin bát quái của Học viện Thánh Đức.

Cô gái ấy tên là Hi Hoà, 16 tuổi, nữ, học lớp 1C. Là học sinh đặc cách được nhận vào Thánh Đức. Xuất thân từ một gia đình đơn thân, ba cô làm việc tại một công ty IT nhỏ ở đế đô với mức lương vỏn vẹn 1 vạn tệ mỗi tháng và hình như lúc nào cũng đứng trước nguy cơ bị sa thải.

Học viện Hoàng gia Thánh Đức là một trường tư thục dành riêng cho giới quý tộc, học phí mỗi năm khởi điểm đã là hàng trăm vạn tệ.

Gia cảnh như Hi Hoà vốn dĩ không có khả năng chạm đến cánh cổng trường học như thế này, nhưng cô đã thi đỗ và được nhận vào trường theo diện “học sinh đặc cách”, được miễn toàn bộ học phí và các khoản phí khác.

Tuy nhiên đã là học sinh đặc cách thì phải chứng minh năng lực bằng thành tích.

Nếu là diện đặc cách học tập thì mỗi năm phải nằm trong top 10 của toàn khối.

Nếu là đặc cách nghệ thuật thì phải tham gia các cuộc thi danh nghĩa của trường và giành giải nhất hoặc huy chương vàng.

Nếu không đạt được yêu cầu thì...

Hoặc là phải đóng học phí, hoặc sẽ bị buộc thôi học.

Nếu như việc cạnh tranh top 3 toàn khối đã rất khốc liệt thì top 10 cũng chẳng kém phần áp lực.

Nhưng trong kỳ thi vừa qua, Hi Hoà lại đứng ở vị trí thứ 10 – không cao không thấp nên chẳng ai chú ý.

Bạn học không quan tâm, giáo viên không để ý, cô không thể gia nhập hội học sinh danh giá, cũng không có các câu lạc bộ hay hội chị em nào sẵn lòng mở cửa đón cô.

Hi Hoà cứ thế cúi đầu đi qua từng ngày, chỉ mong không ai để ý đến mình.

[Rốt cuộc là Hiếu Tuỳ Sâm đang nghĩ gì vậy??]

[Xin lỗi, nếu là tôi dù chỉ chơi Truth or Dare cũng phải chọn một người xinh đẹp, ít nhất cũng làm người khác dễ chịu khi nhìn mới được.]

[Cô ta đứng thứ 10 toàn khối hả? Sao tôi chưa từng nghe qua cái tên này nhỉ? Có khi nào cô ta gian lận không?]