Xã Khủng Ở Học Viện Quý Tộc Là Vạn Nhân Mê

Chương 4

Con người còn cả một cuộc đời dài phía trước. Cô còn hy vọng, còn một người ba đẹp trai như hoa đang chờ ở nhà, cô không thể chết ngay khi sách vở vẫn chưa học xong được.

Nhưng thật tiếc rằng…

Hi Hoà vẫn có một linh cảm bất an mãnh liệt.

Có lẽ cuộc sống học đường bình yên, tẻ nhạt mà cô hằng mong đã chính thức kết thúc dưới bàn tay tùy hứng của đại thiếu gia Hiếu Tuỳ Sâm.

---

Học viện Hoàng gia Thánh Đức.

Bên trong nhà thờ, không gian trống trải và yên ắng. Ánh nắng ban mai xuyên qua những ô cửa kính hình hoa hồng chiếu xuống sàn nhà những mảng sáng lung linh tựa như ánh vàng đang bay lượn. Cảnh tượng vừa mộng mơ vừa xa hoa.

Bức tượng Đức Mẹ tuyết trắng dưới ánh sáng ấy lấp lánh một giọt kim cương trong suốt.

Bên dưới vạt áo dài thướt tha của bức tượng, một bó hoa hồng tươi rói nằm im lặng, những cánh hoa đỏ mọng như vẫn đang tỏa hương.

Hi Hoà mặc bộ đồng phục gọn gàng của học viện: áo vest xanh đậm, bên trong là áo len tay dài, váy xếp ly kẻ caro xám. Hai chân cô thon dài lộ ra dưới lớp váy, trên đầu gối còn có một vết bầm đỏ như thể vừa va phải đâu đó.

Trước mặt cô là một tấm rèm đen dẫn vào phòng xưng tội.

"…Trên đường đến tòa nhà giảng dạy, tôi bị một người đưa hoa trước mặt bao nhiêu người và kết quả là bị fan của anh ta công khai bài xích."

Hi Hoà day day thái dương, cặp kính gọng đen to tướng nặng trĩu trên mũi che gần hết khuôn mặt cô. Giọng nói bình tĩnh nhưng toát lên vẻ mỏi mệt.

"Trên đường đến nhà thờ tôi lại bị người ta đuổi theo và chặn đường tiếp."

Nhìn đầu gối vẫn còn đau nhức, Hi Hoà nhớ lại biển người khủng khϊếp vừa nãy mà tim đập thình thịch từng hồi. Cô đưa tay sờ gọng kính, mi mắt cụp xuống, thở dài ra một hơi.

Không bàn đến chuyện bị ghét bỏ hay truy đuổi, điều cô lo lắng nhất chính là việc được tặng hoa này.

Nếu Hiếu Tuỳ Sâm chỉ tình cờ nhét bó hoa cho cô,khiến cô phải chịu một loạt phiền phức thì cô vẫn có thể nhẫn nhịn.

"Chẳng lẽ lại là do lời nguyền của thần sao?" Hi Hoà cố tỏ vẻ đùa cợt khi tự hỏi chính mình.

Nhưng nếu tất cả là vì lời nguyền trên người cô thì sao…?

Hi Hoà vừa nhắc đến lời nguyền, mặt cô lập tức tái mét như thể những ký ức tồi tệ bất chợt ùa về vậy.

Trong đầu cô, những ánh nhìn cuồng loạn và dai dẳng lại hiện lên như ám ảnh. Cô có cảm giác làn khói thuốc súng phảng phất ngang mũi còn tứ chi như bị quấn chặt bởi thứ gì đó lạnh buốt.

Hi Hoà nhìn tấm rèm có treo biển "Không có người" trước mặt, không gian tĩnh lặng đến mức cô chỉ nghe được hơi thở của chính mình. Cô nắm chặt tay, một lúc lâu sau mới cất tiếng, giọng nói đầy vẻ trống rỗng và hoang mang.