Anh Đến Cưng Chiều Vợ Yêu Đáng Thương Đây

Chương 30

"Vì yêu đương chẳng có gì thú vị cả." Trịnh Hoài liếc mắt: "Trước khi đến đây, anh đã hứa với anh trai em là sẽ chăm sóc em thật tốt."

Hai cậu bạn kia trông chẳng đáng tin chút nào.

Đầu tóc thì bù xù, ngay cả việc chải đầu còn làm không xong, làm sao có thể chăm sóc cho Lan Thanh.

Bọn họ còn chẳng biết nấu ăn, vào canteen cũng để Lan Thanh ăn mì ăn liền.

Nếu Lan Thanh ở cùng với bọn họ, bọn họ chắc chắn sẽ chỉ gọi đồ ăn bên ngoài.

Nói không chừng, bọn họ còn rủ rê Lan Thanh ăn những món ăn vặt chẳng lành mạnh, mà dạ dày của Lan Thanh thì yếu. Buổi tối ăn phải thứ linh tinh, cậu sẽ lăn qua lăn lại, ôm bụng không ngủ được.

Trịnh Hoài là người hiểu rõ Lan Thanh nhất, cậu không thể sống như vậy được.

Trịnh Hoài và bọn họ thì có thể sống kiểu ấy, nhưng Lan Thanh thì không.

"Em không định yêu đương với bọn họ đấy chứ?" Trịnh Hoài bất ngờ áp sát mặt mình, ánh mắt chăm chú nhìn Lan Thanh.

Đến tận bây giờ, Lan Thanh vẫn chưa thực sự phủ nhận.

Trịnh Hoài có chút bối rối.

Anh biết Lan Thanh sẽ không nói dối, nhưng anh cũng không muốn bỏ qua bất kỳ thay đổi nào của cậu.

Điều anh sợ nhất chính là những cảm xúc tích tụ âm thầm trong tiềm thức mà chính cậu cũng không nhận ra.

Đó mới là mối nguy hiểm lớn nhất.

"Em yêu, chúng ta đến trường với kỳ vọng lớn lao từ gia đình." Trịnh Hoài thấy Lan Thanh không nói gì, anh tiến đến gần hơn, vươn tay nhéo má Lan Thanh.

Rất mềm.

Rất dễ chịu.

"Em không được để những gã xấu xa kia lừa gạt, bọn họ chỉ khiến em phân tâm, dẫn em đến những nơi không đâu, cho em ăn những thứ linh tinh rồi làm em đau dạ dày thôi." -

"Bé ngoan, em phải học để thi thạc sĩ, không thể để những cậu trai kia và những suy nghĩ lung tung kia ảnh hưởng đến việc học của em, hiểu không?"

"..." Lan Thanh chậm rãi chớp mắt.

Nhưng anh trai từng nói rằng cậu có tiêu mỗi ngày vài trăm triệu đi nữa thì tài sản của gia đình cũng chẳng bao giờ cạn. Anh ấy còn bảo cậu cứ sống tự do thoải mái, ngay cả khi lười biếng cả đời cũng không sao.

Trước đó, Trịnh Hoài cũng từng nói với cậu rằng tài sản của nhà họ Thịnh đủ để bảo đảm cho cuộc sống không lo nghĩ của cậu trong nhiều đời.

Lan Thanh mơ hồ.

Trịnh Hoài đột nhiên nói về trách nhiệm gia đình khiến cậu có phần không thích ứng kịp.

Bởi vì trong suốt 18 năm quen biết, chưa bao giờ Lan Thanh nghe thấy Trịnh Hoài nói rằng học tập là quan trọng nhất.

Từ nhỏ đến lớn, Trịnh Hoài luôn là một cậu ấm tiêu xài phung phí, chẳng bao giờ quan tâm đến việc học. Chính Trịnh Hoài cũng là người ôm cậu và nói rằng: "Em yêu, em có thể thực dụng một chút được không, như vậy anh mới có thể tiêu tiền để giữ em mãi bên anh."

Không biết bố mẹ của Trịnh Hoài sẽ cảm thấy thế nào khi nghe anh ấy nói về chuyện học hành chăm chỉ và không phụ lòng mong mỏi của gia đình.

Lan Thanh còn chưa hoàn hồn, khuôn mặt ngơ ngác của cậu đã lại bị Trịnh Hoài nhân cơ hội véo thêm một cái. Lan Thanh nghe thấy Trịnh Hoài nói từng chữ rõ ràng: "Em biết không? Em yêu. Em không được phụ lòng mong mỏi, phải học cho giỏi."

Lan Thanh ngoan ngoãn gật đầu: "Thế anh dạo này đang nghiên cứu cách yêu đương à?"

Trịnh Hoài: "Làm gì có chuyện đó, anh không bao giờ yêu đương đâu. Thời gian ấy anh còn dành để cùng em học thạc sĩ rồi tiến sĩ nữa chứ! Anh cũng rất cầu tiến mà."

Trịnh Hoài đã tính toán xong cả rồi, Lan Thanh học xong cũng phải đến 30 tuổi, đến lúc đó, cậu sẽ không có bạn trai hay bạn gái nào hết. Rất nhiều người không thể kiên nhẫn mà phải kết hôn ngay khi mới ngoài 20.

Đến lúc đó, những gã đàn ông học đến tiến sĩ sẽ gầy gò, hói đầu, ngày càng ích kỷ.

Ngược lại, Lan Thanh sẽ càng ngày càng đẹp hơn, càng xuất sắc hơn, trong đám đông chẳng còn ai xứng đáng với cậu.

Lan Thanh chắc chắn sẽ khó tìm được bạn đời.

Như vậy, anh có thể mãi mãi ở bên Lan Thanh.

Lan Thanh bật cười: "Anh chắc chứ?"

Cậu thực sự không thể tin nổi mình vừa nghe thấy chuyện học hành từ miệng của Trịnh Hoài.

Hai năm cuối cấp ba, Trịnh Hoài phải cày ngày cày đêm mới vào được Đại học A cùng cậu.

Khi đó anh còn nói đời này sẽ không bao giờ học nữa, học hành khiến anh đau khổ muốn chết.

Lan Thanh đưa tay nhéo nhẹ tai Trịnh Hoài: "Em không thể khiến anh đau khổ như vậy được."

"Nhưng em không có hứng thú với chuyện yêu đương."

"Em sẽ không chọn Tần Chung, cũng sẽ không chọn Giang Triết Viễn." Lan Thanh nghiêm túc nâng mặt Trịnh Hoài lên và nói một cách chân thành.

Trịnh Hoài cảm thấy tim mình đập nhanh hơn.

Lan Thanh nhìn chằm chằm vào anh.

Ánh mắt cậu dừng lại ở đuôi mắt Trịnh Hoài, rồi từ từ hạ xuống, nhìn vào đôi mắt của anh.

Tim Trịnh Hoài đập thình thịch.

Lan Thanh vẫn giữ hơi thở đều đặn, kiên nhẫn quan sát từng thay đổi nhỏ của Trịnh Hoài.