Anh Đến Cưng Chiều Vợ Yêu Đáng Thương Đây

Chương 29

Không chỉ là khi ôm Lan Thanh ngắm trăng, bế cậu lên cây, hay bảo vệ Lan Thanh khỏi những kẻ bắt nạt, anh đều có nhiều cơ hội hơn Tần Chung.

Từ nhỏ, Lan Thanh đều ở bên cạnh anh.

Khi Lan Thanh bị bắt nạt, người bảo vệ cậu luôn là Trịnh Hoài.

Nhưng kể từ khi cậu đi ở ký túc xá, chỉ trong một đêm ngắn ngủi, mọi thứ đã thay đổi.

Người Lan Thanh quan tâm nhất đã trở thành người khác.

Trịnh Hoài phát điên, những hơi thở nóng hổi phà ra liên tục.

Nhưng không ngờ, Lan Thanh rút tay ra, vươn tay phải của mình với hơi ấm đã truyền từ cơ thể nhẹ nhàng vén tóc Trịnh Hoài ra sau tai, dịu dàng hỏi: "Còn đau không?" -

Giọng nói êm ái như luồng không khí nhẹ nhàng vờn qua bên tai làm thời gian dường như ngưng đọng lại.

Trịnh Hoài không còn cảm nhận được sự tồn tại của bất cứ ai trên thế giới này, anh chỉ cảm thấy hơi thở ấm áp của Lan Thanh lướt qua tai mình.

Mềm mại, ngứa ngáy. Đầu ngón tay ấm áp, ẩm ướt của Lan Thanh khẽ chạm vào những sợi tóc của Trịnh Hoài rồi nhẹ nhàng gạt ra, nhưng Trịnh Hoài vẫn đứng đờ người, không dám nhúc nhích.

"Có đau lắm không?" Lan Thanh nhíu mày lo lắng: "au đến mức không nói nên lời sao? Chúng ta đi gặp bác sĩ nhé."

Ngày trước, khi Trịnh Hoài đánh nhau đến gãy tay cũng không than một câu, vậy mà giờ chỉ bị đánh nhẹ một cái đã không nói chuyện nổi.

Cũng phải thôi, cây lau nhà đã đập mạnh vào lưng và gáy của anh, chắc chắn rất đau.

Lan Thanh vừa định rút tay ra để rời đi thì bất ngờ bị Trịnh Hoài giữ chặt lấy eo.

Hành lang vắng lặng, không có ai khác. Trong tai Lan Thanh chỉ nghe thấy giọng nói yếu ớt của Trịnh Hoài: "Đau."

Trịnh Hoài cao hơn Lan Thanh, khi tỏ ra yếu đuối, anh dường như dán sát vào người cậu. Giọng nói khàn khàn của Trịnh Hoài khó khăn phát ra từng chữ.

Cả người Trịnh Hoài như được bao phủ bởi một ánh sáng nhẹ nhàng.

Anh chỉ muốn độc chiếm Lan Thanh, người đang đứng ngay trước mắt mà không chút phòng bị.

Lan Thanh nhẹ nhàng thổi vào gáy Trịnh Hoài, đối phương mềm nhũn, ôm chặt lấy cậu.

Trịnh Hoài lại nói với vẻ đáng thương: "Đau."

Nhìn ánh mắt tội nghiệp của Trịnh Hoài, Lan Thanh lo lắng: "Chúng ta đến bệnh viện thôi."

Lan Thanh vừa rút khỏi vòng tay Trịnh Hoài và kéo anh đi nhưng lại bị Trịnh Hoài kéo ngược vào lòng: "Không có em bên cạnh, đi đâu anh cũng thấy đau."

"... ?" Lan Thanh ngơ ngác.

-

Cuối cùng, Lan Thanh bị Trịnh Hoài lôi về nhà.

Khi nhập học, Trịnh Hoài đã cố gắng không để Lan Thanh chuyển vào ký túc xá.

Để có thể sống chung với Lan Thanh khi cả hai vào Đại học A, Trịnh Hoài thậm chí đã mua một căn nhà gần trường, với hệ thống an ninh tốt nhất và ánh sáng đẹp nhất ngay từ khi nhận được giấy báo nhập học.

Anh tỉ mỉ trang trí từng góc nhà, sắm sửa đồ đạc, nhưng Lan Thanh lại muốn trải nghiệm cuộc sống ở ký túc xá.

Trịnh Hoài không muốn, nài nỉ mãi Lan Thanh mới đồng ý về nhà với anh vào các ngày thứ Sáu và cuối tuần.

Nhưng chưa đến thứ Sáu, chỉ mới là tối ngày thứ hai sau khi trở lại trường, Lan Thanh đã bị Trịnh Hoài lừa về nhà bằng cách giả vờ yếu đuối.

Đứng trước cửa, Lan Thanh nhìn đôi dép bông cùng kiểu nhưng khác màu mà Trịnh Hoài đã đặt sẵn.

Cùng với đó là vẻ vui mừng không che giấu được của Trịnh Hoài, hoàn toàn không hề giống với bộ dạng yếu ớt khi nãy.

Lan Thanh đứng yên tại chỗ, nghiêng đầu suy nghĩ.

Chẳng phải vừa rồi anh ấy nói đau à? Sao lại về nhà ngay được?

"Chúng ta vẫn nên đến bệnh viện xem sao." Lan Thanh chưa kịp thay dép, nhìn Trịnh Hoài nhảy nhót đầy phấn khích, càng cảm thấy anh chắc hẳn đã bị va chạm vào đầu, quyết định kéo Trịnh Hoài ra ngoài.

Nhưng trước khi kịp kéo Trịnh Hoài đi, cậu lại bị bế bổng lên. Dù Lan Thanh vùng vẫy vài lần cũng không thoát ra được, cuối cùng bị Trịnh Hoài kéo ngã xuống thảm.

Trịnh Hoài tựa cằm lên vai cậu, giọng nói trầm ấm vang lên bên tai: "Thế em thích cậu nhóc đó à?"

"..." Tại sao lại không thoát khỏi chủ đề này?

Lan Thanh vẫn còn đang lo lắng cho đầu của Trịnh Hoài.

"Em bước đi mà quay đầu lại ba lần để nhìn theo cậu ta, có phải em thích cậu ta không? Có phải em muốn hẹn hò với cậu ta rồi bỏ rơi anh không?" Trịnh Hoài hỏi với giọng ấm ức trước khi Lan Thanh kịp trả lời.

"Hay là Giang Triết Viễn mới là mẫu người em thích?" Trịnh Hoài vừa ôm cậu vừa hỏi dồn dập.

"Có phải em thích cả hai người bọn họ không? Em không muốn ở bên anh nữa đúng không?" Nếu không phải trong mắt Trịnh Hoài không có giọt nước mắt nào, Lan Thanh đã thật sự nghĩ rằng anh sắp khóc đến nơi khi nghe những lời này.

Lan Thanh chưa bao giờ bị Trịnh Hoài hỏi về những vấn đề như vậy.

Ngón tay gầy guộc của cậu vô thức co lại, đôi mắt mơ màng nhìn Trịnh Hoài: "Sao anh lại hỏi như vậy?"

Lan Thanh vẫn không yên tâm về Trịnh Hoài. Cậu giơ tay lên kiểm tra, sau khi chắc chắn không có cục u hay vết đỏ sau đầu mới thở phào nhẹ nhõm, chăm chú lắng nghe những điều Trịnh Hoài nói.