Anh Đến Cưng Chiều Vợ Yêu Đáng Thương Đây

Chương 28

Trịnh Hoài không trả lời, anh ấy đau lắm sao?

Đi bộ mà còn phải kéo cậu lại, không thể bước tiếp?

Đau đến vậy sao?

Hồi cấp ba, Trịnh Hoài từng đánh nhau với đám côn đồ trên phố, bị thương nặng khắp người, thậm chí chảy máu, nhưng anh ấy cũng không kêu một tiếng. Vậy mà giờ chỉ một cú đánh của Tần Chung đã khiến anh ấy đau đến mức không nói nổi.

Lan Thanh hoang mang, cậu vô thức tiến lại gần hơn, tay nhẹ nhàng giữ lấy vai của Trịnh Hoài rồi cúi xuống nhìn phía sau đầu của anh ấy, khẽ thổi một cái: "Đau ở đây à?"

Giọng của Lan Thanh rất nhỏ, chỉ có hai người mới nghe được. Điều này lại càng khiến nhịp tim của Trịnh Hoài đập nhanh hơn.

Trịnh Hoài muốn nói gì đó, nhưng đôi môi chỉ khẽ hé mở rồi lại ngậm chặt không nên lời.

Lan Thanh thổi thêm lần nữa. Tần Chung đánh mạnh đến vậy sao? Liệu có phải Trịnh Hoài bị va vào đầu và bị chấn thương không?

Lan Thanh nhíu mày, lo lắng hơn bao giờ hết. Cậu kéo tay Trịnh Hoài, định xem xét kỹ hơn. Nhưng không ngờ, Trịnh Hoài đột ngột nắm lấy tay cậu, ép cậu vào tường, không cho cậu có cơ hội cử động.

Cậu bị ép chặt vào tường không thể nhúc nhích.

Lan Thanh đứng hình, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Ánh mắt trầm tư của Trịnh Hoài khóa chặt vào cậu, đây là lần đầu tiên cậu không thể hiểu nổi Trịnh Hoài đang nghĩ gì.

"Đau đến mức không nói nổi à?" Lan Thanh lo lắng hỏi lại, tưởng rằng anh vẫn còn đau.

Nhưng câu trả lời của Trịnh Hoài không phải là về cơn đau.

Mà là một câu hỏi bất ngờ: "Em thích tên đó à?"

Gương mặt Trịnh Hoài lạnh lùng, nhưng l*иg ngực anh phập phồng, biểu hiện của một cảm xúc khó kìm nén.

Lan Thanh không thể hiểu nổi tại sao chỉ vì bị đánh một cái mà câu chuyện lại chuyển sang chủ đề thích ai đó.

Cậu không rõ Trịnh Hoài đang nói đến loại "thích" nào.

Lan Thanh mím chặt môi. Tình trạng của Trịnh Hoài có vẻ tệ hơn cậu tưởng.

Khuôn mặt Trịnh Hoài gần ngay trước mắt, nhưng giọng nói khàn khàn của anh như thể bị rút cạn nước, khó khăn phát ra thành tiếng.

Lan Thanh có chút lo lắng.

"Ừm?" Lan Thanh vẫn còn hơi mơ hồ, ánh sáng mờ ảo có phần chói lóa chiếu lên mặt Trịnh Hoài khiến Lan Thanh nheo mắt lại, không thể nhìn rõ ánh mắt của anh.

Cậu chỉ cảm nhận được không khí xung quanh bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo, như thể nhiệt độ đã hạ xuống vài độ khi họ đứng trong hành lang.

Lan Thanh khẽ rùng mình, kéo chặt áo khoác, co người lại.

Trịnh Hoài nhận ra, lập tức cởϊ áσ khoác ngoài của mình và khoác lên người cậu.

Cơ thể Lan Thanh ấm áp lên nhiều. Hai lớp áo khoác dày quấn lấy thân hình mảnh khảnh của cậu, trông như một cái bánh chưng tròn trịa đứng giữa hành lang.

Đôi mắt mơ màng còn vương chút nước mắt của Lan Thanh ngước lên và chạm ngay ánh mắt nghiêm nghị của Trịnh Hoài.

"Em thích Tần Chung à?" Trong ký ức của Lan Thanh, rất hiếm khi Trịnh Hoài nhớ được tên của người khác.

Hồi cấp ba ở trường số 11, người chơi thân với Lan Thanh, Trịnh Hoài gọi cậu ta là "Tóc xoăn".

Hồi cấp hai ở trường số 7, người thân với Lan Thanh, Trịnh Hoài gọi là "Răng hô hay cười".

Ngay cả hồi mẫu giáo, người dính chặt lấy Lan Thanh, Trịnh Hoài gọi là "Kẻ bám dính".

Từ nhỏ đến lớn, Trịnh Hoài không bao giờ quan tâm người xung quanh Lan Thanh tên gì.

Lan Thanh cảm thấy điều đó thật vô lễ và đã chiến tranh lạnh với Trịnh Hoài vài lần vì chuyện này.

Đây là lần đầu tiên Lan Thanh nghe thấy Trịnh Hoài gọi tên một người mà mình quen.

Lan Thanh có chút bối rối, thậm chí còn đưa tay lên sờ trán Trịnh Hoài.

Anh ấy đang sốt à?

Lan Thanh không dám chắc, ánh sáng chói lóa khiến cậu không nhìn rõ gương mặt của Trịnh Hoài có đỏ lên do sốt hay không.

Nhưng khi Lan Thanh vừa giơ tay lên, tay cậu lại bị Trịnh Hoài ấn vào tường.

Trịnh Hoài không dùng sức nhưng Lan Thanh đã không thể nào thoát ra được.

Bức tường đá cẩm thạch lạnh giá của Học viện Nghệ thuật đập vào đôi bàn tay lạnh lẽo của Lan Thanh khiến cậu bất ngờ.

Cậu khẽ rùng mình, đôi vai mỏng manh run rẩy. Người đàn ông giữ chặt cổ tay cậu lúc này dường như nhận ra điều gì, cúi đầu xuống thổi một hơi nhẹ và bao bọc lấy đôi tay của Lan Thanh.

Trịnh Hoài không nói gì, nhưng cảm xúc của anh rõ ràng đã trầm xuống. Những sợi tóc lòa xòa trước trán tạo nên một bầu không khí u ám bao trùm.

Khi nhìn Lan Thanh, trong đầu Trịnh Hoài chỉ toàn là hình ảnh của Tần Chung.

Trịnh Hoài không phải người quá coi trọng ngoại hình, nhưng khi thấy Lan Thanh bước đi trong hành lang, quay đầu lại ba lần để nhìn xem Tần Chung có đi theo hay không, anh không thể chịu đựng nổi.

Trong đầu Trịnh Hoài chỉ còn văng vẳng giọng nói của Tần Chung.

Tần Chung.

Tần Chung.

Tần Chung có gì tốt hơn anh?

Tần Chung đẹp trai hơn anh sao?

Hay là Tần Chung cao hơn anh?

Trịnh Hoài cao hơn Tần Chung gần nửa cái đầu.