Anh Đến Cưng Chiều Vợ Yêu Đáng Thương Đây

Chương 31

Cậu cuối cùng cũng thấy được Trịnh Hoài hơi lảng tránh ánh mắt cậu.

Trịnh Hoài không dám nhìn cậu.

Trịnh Hoài chột dạ rồi.

Tốt, rất tốt.

Khóe miệng Lan Thanh khẽ nhếch lên.

Trịnh Hoài tính toán mọi thứ nhưng đã bị Lan Thanh nhìn thấu.

Cuối cùng thì Lan Thanh cũng hiểu.

Cái gì mà hỏi cậu có thích Tần Chung hay Giang Triết Viễn không.

Cái gì mà hỏi cậu có muốn yêu đương không.

Tất cả chỉ là đang dò xét.

Trịnh Hoài lại còn dò xét cậu.

Và sự thật đằng sau tất cả những câu hỏi ấy chỉ có một điều.

Dù Lan Thanh có chậm hiểu đến đâu thì cũng nghe ra được.

Trịnh Hoài cứ ám chỉ vòng vo như vậy, rõ ràng là muốn cậu dành hết các giải thưởng và bằng cấp trong suốt thời gian học thạc sĩ cho anh!

Từ nhỏ đến lớn, tất cả giấy khen, chứng chỉ và cúp thưởng của Lan Thanh đều lần lượt bị Trịnh Hoài lấy đi.

Họ đã sống chung với nhau từ bé.

Ban đầu, Lan Thanh không ngại chia sẻ giấy khen, chứng chỉ và cúp thưởng cho Trịnh Hoài.

Nhưng bữa tiệc năm mới khi cậu chín tuổi thì khác.

Lan Thanh đã tận mắt chứng kiến Trịnh Hoài giới thiệu với tất cả các khách mời trong bữa tiệc về những giải thưởng mà cậu đạt được trong nhiều năm qua. Giống như một báo cáo PPT, Trịnh Hoài nhớ rõ cả ngày, tháng, năm của từng sự kiện, và tự giới thiệu bản thân với mọi người.

Cậu cảm thấy ngượng ngùng đến mức muốn không biết giấu mặt đi đâu.

Năm Lan Thanh mười hai tuổi, bữa tiệc sinh nhật của cậu cũng do Trịnh Hoài tổ chức.

Tưởng rằng mọi thứ sẽ diễn ra bình thường, nhưng vào buổi tối hôm đó, Trịnh Hoài bất ngờ tắt đèn và kéo tất cả những đứa trẻ tham gia bữa tiệc sinh nhật của Lan Thanh vào để xem một màn trình diễn bằng PPT về những giải thưởng mà Lan Thanh đã đạt được qua nhiều năm mà Trịnh Hoài đã chuẩn bị kỹ lưỡng.

Lan Thanh được mọi người khen ngợi suốt cả buổi tối.

Cậu xấu hổ đến mức muốn biến mất.

Kể từ đó, Lan Thanh chứng kiến Trịnh Hoài mỗi năm đều tổ chức một buổi trình diễn PPT như vậy, giống như đang tham gia một buổi tổng kết cuối năm.

Cậu không dám tham gia bất kỳ bữa tiệc sinh nhật, Giáng sinh, Halloween, năm mới, hay bất cứ bữa tiệc nào cùng với Trịnh Hoài nữa.

Và để tránh Trịnh Hoài bất ngờ mang lại cho mình "niềm vui" không mong muốn, từ đó, Lan Thanh đã cho tất cả giấy khen, chứng chỉ và cúp thưởng vào tủ rồi khóa lại.

Không ngờ rằng, sau bao nhiêu năm, Trịnh Hoài vẫn tiếp tục cố gắng để cậu đạt thêm nhiều giải thưởng, với mong muốn âm thầm duy trì "truyền thống" này!!

Lan Thanh quyết định không cho phép điều đó xảy ra.

Khuôn mặt hiền lành của cậu bỗng trở nên nghiêm túc, quyết tâm không cho Trịnh Hoài thêm một cơ hội nào nữa.

"Em sẽ không yêu ai đâu." Lan Thanh cũng không chịu thua, đưa tay nhéo nhẹ má Trịnh Hoài. Cậu sẽ tiếp tục học tập, nhưng tuyệt đối không để Trịnh Hoài đạt được mục đích.

Những giải thưởng sau này sẽ thuộc về cậu.

Lan Thanh thầm hứa với bản thân.

Nhưng cậu không nhìn thấy nụ cười khẽ nở trên môi Trịnh Hoài.

-

Sau cuộc trò chuyện, Lan Thanh bị Trịnh Hoài đẩy vào phòng ngủ để nghỉ trưa.

Hôm nay không có tiết học, chiếc nệm trong phòng thì thoải mái hơn nhiều so với giường ký túc xá, Lan Thanh vừa đặt đầu xuống gối đã ngủ say.

Bình thường, Trịnh Hoài luôn dính lấy cậu.

Nhưng hôm nay có vẻ lạ, sau khi đẩy cậu vào phòng ngủ, Trịnh Hoài không có ý định vào theo.

Lan Thanh lơ mơ chẳng kịp suy nghĩ gì nhiều thì đã chìm vào giấc ngủ ngay lập tức.

Trong khi đó, Trịnh Hoài lại lao đầu vào bếp.

Trịnh Hoài đứng trong bếp, lần lượt kiểm tra từng loại thực phẩm mới được chuyển đến hôm nay.

Đứng cạnh anh là đầu bếp và chuyên gia dinh dưỡng, tạo thành một vòng bán nguyệt. Mọi người đều giữ im lặng trước vẻ mặt nghiêm nghị của Trịnh Hoài, không ai dám lên tiếng.

Không khí trong phòng tĩnh lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng kim rơi.

Trịnh Hoài từ đầu đến cuối không nói một lời nào, chỉ chăm chú nhìn vào những nguyên liệu tươi ngon vừa được chuyển đến.

Loại thịt bò mà Trịnh Hoài yêu cầu được vận chuyển bằng đường hàng không từ trang trại, ngay cả bột mì cũng là sản phẩm mới nhất từ công ty của gia đình anh.

Biểu cảm của anh vô cùng chuyên tâm. Gió nhẹ từ cửa sổ thổi vào tấm rèm, bao phủ Trịnh Hoài trong một không gian mờ ảo, làm dịu đi khuôn mặt khiến người khác sợ hãi khi nhìn thấy, thêm vào đó là sự tập trung, nghiêm túc.

Những người đầu bếp và chuyên gia dinh dưỡng do Trịnh Hoài mời đến không khỏi ngạc nhiên, khẽ há miệng.

Họ không ngờ rằng một thiếu gia như Trịnh Hoài lại tự tay vào bếp.

Thực tế, từ trước đến giờ anh chưa từng làm điều này.

Những đầu bếp giỏi nhất, nổi tiếng với tính khí khó chịu, khi gặp Trịnh Hoài đều phải dè chừng, sợ rằng nếu làm sai điều gì sẽ khiến mình mất đi tương lai. Vậy nên, khi quản gia gọi đầu bếp và chuyên gia dinh dưỡng đến gặp Trịnh Hoài tại nhà riêng của anh, họ không khỏi lo lắng.