Không còn cách nào khác.
Ba người cùng nhìn về phía Trịnh Hoài.
Trong tầm mắt, cơ bắp của Trịnh Hoài không quá nổi bật.
Những đường nét vững chắc mạnh mẽ và vóc dáng ưu tú, cùng với chiều cao 192cm, ngay cả khi đứng giữa đám con trai đã trải qua giai đoạn phát triển tuổi dậy thì, sự kết hợp giữa nội tiết tố tuổi trẻ đậm đặc và sức mạnh non nớt đó cũng cực kỳ nổi bật, khiến người ta e ngại.
Lan Thanh nghĩ, có lẽ thứ Tần Chung và Khương Triết Viễn sợ hãi chính là cái này.
Trịnh Hoài bước vào phòng tắm.
Rõ ràng là hình ảnh hoàn toàn không có gì nguy hiểm, nhưng Lan Thanh vẫn bị hai bạn cùng phòng kéo lại lần nữa.
Lan Thanh bị giữ chặt, tiếng hít thở gấp gáp của hai người bạn cùng phòng vang lên bên tai.
Ba người đứng ở cửa, rồi điều mà hai người bạn cùng phòng nhìn thấy, lại là động tác Trịnh Hoài theo phản xạ cầm lấy đồ vệ sinh cá nhân của Lan Thanh.
Trịnh Hoài chuẩn bị sắp xếp đồ vệ sinh cho Lan Thanh.
Nhưng hai người bạn cùng phòng nhanh chóng chạy về điểm an toàn, an ủi Lan Thanh: "Không sao, chúng ta không thiếu mấy món đồ vệ sinh đâu, Trịnh Hoài muốn đập thì cứ để cậu ta đập, đập hỏng rồi tôi sẽ mua lại cho cậu."
"Đúng đúng, tôi có thể cho cậu dùng đồ của tôi."
Họ tưởng Trịnh Hoài không thể trả thù, nên muốn đập đồ của Lan Thanh để dằn mặt Lan Thanh.
"Anh ấy rất hiền lành." Lan Thanh hiểu ra động cơ của hai người, chậm rãi chớp mắt, đôi mắt hạnh nhân đẹp đẽ mang theo thiện ý không thể cưỡng lại: "Anh ấy sẽ không bao giờ đập đồ, không sao đâu."
Lan Thanh ngập ngừng, thấy hai người có vẻ không tin, lại giải thích thêm: "Cũng tuyệt đối không đập đồ của các cậu đâu."
Trịnh Hoài trông có vẻ hung dữ một chút.
Theo lời mẹ Trịnh Hoài, từ nhỏ Trịnh Hoài đã mang một khuôn mặt lạnh lùng, khi còn trong l*иg ấp, đã khiến Lan Thanh sợ đến khóc om sòm.
Đối với những chuyện không có ký ức, Lan Thanh còn chờ kiểm chứng. Nhưng từ kinh nghiệm ở chung với Trịnh Hoài hiện tại, ấn tượng đầu tiên về Trịnh Hoài quả thật luôn khiến người ta cảm thấy anh rất hung dữ, sinh lòng e sợ.
Nhưng Trịnh Hoài chỉ là trông có vẻ hung dữ thôi.
"Anh ấy là một người rất tốt." Lan Thanh nở một nụ cười khẽ.
"..." Lan Thanh hoàn toàn không để ý đến không khí đã đông cứng trong cả hành lang, chỉ mỉm cười nhìn Trịnh Hoài trong phòng.
"Anh ấy rất tỉ mỉ, cũng rất biết chăm sóc người khác, và không bao giờ xảy ra xung đột với người khác. Ngược lại là người khác có thể tấn công anh ấy vô cớ, khiến anh ấy bị thương." Từ nhỏ Trịnh Hoài đã bị thương một cách kỳ lạ, Lan Thanh luôn nhớ.
Cậu không để ý rằng khi cậu mở miệng, hai bạn cùng phòng đã trực tiếp đờ người ra.
Làm sao có người đánh Trịnh Hoài được!
Hiểu lầm, hiểu lầm to đùng luôn rồi!
Chắc chắn là Trịnh Hoài chủ động đánh nhau với người khác mới để lại vết thương!
Anh cao như vậy, thân hình tốt và sức lực mạnh cỡ đó, làm sao có thể bị người khác bắt nạt?
Quá ngây thơ rồi.
Lan Thanh cũng quá ngây thơ rồi.
Hai bạn cùng phòng không nhịn được rơm rớm nước mắt.
Lan Thanh không biết tâm tư của hai người bạn cùng phòng, nhìn vẻ mặt cảm động rơm rớm nước mắt của họ, cậu liền thầm vui mừng trong lòng.
Cuối cùng bạn cùng phòng của cậu cũng đã nhận ra bạn thanh mai trúc mã của cậu là người tốt rồi sao?
Nhưng không ngờ ánh mắt sáng rỡ của Lan Thanh vừa lóe lên, điều cậu thấy lại là Khương Triết Viễn rơm rớm nước mắt, vỗ vai cậu an ủi: "Không sao, sau này cậu sẽ không bị bắt nạt nữa, bọn tôi sẽ bảo vệ cậu."
Lan Thanh: "...?" Sao cảm giác giải thích một hồi, hiểu lầm càng lớn hơn vậy?
Rắc rối to rồi.
Lan Thanh còn muốn giải thích.
Nhưng toàn bộ tâm trí của hai người bạn cùng phòng đều dồn vào trong phòng ký túc, hoàn toàn không nghe cậu đang nói gì.
Lan Thanh theo ánh mắt của hai người, vừa hay nhìn thấy hình ảnh Trịnh Hoài cầm lấy sữa tắm, giơ cánh tay lên.
Bên tai cậu vang lên giọng nói kiên định của Tần Chung và Khương Triết Viễn: "Sắp đập rồi, đập rồi! Tôi biết ngay mà!!"
Không đâu.
Lan Thanh thầm nghĩ.
Người bạn thanh mai trúc mã của cậu tuy trông có vẻ khó gần, nhưng sẽ không phá hỏng đồ của người khác.
Nhưng kiểu giải thích này, chắc chắn hai người bạn cùng phòng sẽ không đồng tình.
Và đúng như cậu nghĩ, vẻ mặt hai người lập tức viết hai chữ “không tin” to đùng.
Nhưng khi thấy Trịnh Hoài chỉ đặt chai sữa tắm xuống, thậm chí còn đổi vị trí sữa tắm và dầu gội đầu một cách kiên nhẫn, họ liền đơ cả người.
Tần Chung: Khó tin.
Khương Triết Viễn: Thật khó tin!
Tần Chung và Khương Triết Viễn: Bộ tụi tôi đang mơ hả??
*
Trịnh Hoài cảm thấy không thoải mái khi bị nhìn chằm chằm.
Nhưng khi quan sát vị trí bạn cùng phòng sắp xếp, anh hoàn toàn quên mất việc để ý.
Trịnh Hoài nhíu mày.
Sắc mặt Tần Chung và Khương Triết Viễn không được tốt lắm.