Đúng lúc Tần Chung và Khương Triết Viễn nghĩ Trịnh Hoài thực sự sắp nổi giận.
Nhưng không ngờ rằng, điều họ thấy lại là đôi mày nhíu lại của Trịnh Hoài, và biểu cảm nghiêm túc khi anh điều chỉnh vị trí từng chai một.
Tần Chung và Khương Triết Viễn: "...Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Trịnh Hoài đã hoàn toàn chìm vào cảm xúc bực bội.
Hai người bạn cùng phòng quả thật đã bày ra tất cả những thứ Lan Thanh cần.
Nhưng Lan Thanh thích dùng dầu gội đầu trước.
Đặt dầu gội đầu ở vị trí thứ hai Lan Thanh sẽ lấy dễ hơn.
Hơn nữa, Lan Thanh thích mùi gỗ tuyết tùng.
Dầu gội này là do anh đặc biệt pha chế, là loại dầu gội Lan Thanh thường dùng, mỗi tháng đều phải thay mới một lần.
Sữa tắm phải đặt ở vị trí thứ ba, hơi xa một chút, mới có thể tránh Lan Thanh va trúng, rồi phải ngồi xổm xuống luống cuống nhặt chai.
Vị trí mà hai bạn cùng phòng đặt ban đầu quá gần, Lan Thanh vừa chạm vào là sẽ rơi xuống, anh nhất định phải điều chỉnh lại.
Trịnh Hoài nghiêm túc thay đổi vị trí.
Để người khác làm những việc này anh không yên tâm.
Hoàn toàn không ai có thể chăm sóc Lan Thanh tốt.
Nhìn cách sắp xếp lộn xộn không có trật tự, biểu cảm của Trịnh Hoài càng thêm khó coi.
Hai người này chỉ sắp xếp lộn xộn cho Lan Thanh một lần, vậy mà trong lòng Lan Thanh, vị trí của họ đã gần như vượt qua anh rồi.
Biểu cảm của Trịnh Hoài càng thêm u ám. Chiếc áo khoác gió màu đen càng làm nổi bật thân hình cao gầy của anh, khiến người ta khó tiếp cận, sinh lòng e ngại.
Anh quay đầu lại, nhìn hai người bạn cùng phòng của Lan Thanh.
Tần Chung và Khương Triết Viễn bị Trịnh Hoài nhìn chằm chằm với vẻ u ám liền thấy da đầu tê dại: Trịnh Hoài không định bỏ thuốc độc vào chai đấy chứ? Có nên báo cảnh sát không??
Tần Chung và Khương Triết Viễn nhìn nhau.
Trịnh Hoài đã bước ra khỏi phòng tắm.
Hai bạn cùng phòng cẩn thận quan sát.
May mà Trịnh Hoài không mở chai, có lẽ không bỏ thuốc độc.
Lan Thanh nói đúng, Trịnh Hoài vẫn còn lương tâm.
Tần Chung và Khương Triết Viễn đồng loạt thở phào nhẹ nhõm. Thầm nghĩ có lẽ hôm nay Trịnh Hoài không định dạy dỗ Lan Thanh trước mặt họ, vì vậy mới hơi thả lỏng cảnh giác với Trịnh Hoài.
Tần Chung và Khương Triết Viễn thả lỏng cơ thể.
Họ ngồi xổm ở góc đến mức chân hơi tê.
Tần Chung đứng dậy.
Khương Triết Viễn cũng đứng theo.
Hai người vừa định duỗi người, chờ Trịnh Hoài ra cửa.
Nào ngờ Trịnh Hoài lại bước về phía giường của Lan Thanh.
Hai người vội vàng lao về phía trước một bước, rồi ngã sấp mặt.
Lan Thanh đầy vẻ lo lắng.
Nhưng hai người hoàn toàn không có tâm trạng quan tâm đến bản thân, ánh mắt sốt ruột đều dồn vào hành động đi về phía giường Lan Thanh của Trịnh Hoài.
Chẳng lẽ Trịnh Hoài định giấu kim hả?
Thật độc ác.
Tần Chung và Khương Triết Viễn thậm chí không dám chớp mắt, cứ nhìn chằm chằm vào hành động của Trịnh Hoài.
Lan Thanh thấy vậy, thầm nghĩ.
Có vẻ như... Hiểu lầm to rồi.
Cậu định mở miệng, nhưng chưa kịp nói gì thì hai người như thể nhận ra cậu định biện hộ, đồng loạt giơ tay bịt miệng Lan Thanh lại.
Lan Thanh: "..." Vậy tôi không nói nữa được không...
Cậu bị hai người bịt chặt.
Trịnh Hoài đang cẩn thận chỉnh lại chiếc giường mà bạn cùng phòng đã trải cho cậu.
Tần Chung và Khương Triết Viễn vẫn đang suy đoán động cơ của Trịnh Hoài, thì trơ mắt nhìn Trịnh Hoài ôm lấy con gấu trúc bông không hợp với khí chất của anh vừa mua từ siêu thị đặt lên giường của Lan Thanh.
Thậm chí anh còn đặt con gấu bông vào góc trông đẹp nhất, rồi sắp xếp quần áo của Lan Thanh vào tủ theo màu sắc và thói quen phối đồ, sau đó mới dừng việc sắp xếp lại.
Hai người bạn cùng phòng hoàn toàn ngớ người.
Nhưng Lan Thanh lại thấy Trịnh Hoài đi về phía cậu.
Anh nhìn qua Lan Thanh, bắt gặp nụ cười Lan Thanh dành cho mình, vô thức quay đầu đi, vành tai hơi đỏ.
Trịnh Hoài giả vờ như bình thường để che giấu sự bất thường, hạ thấp giọng, mở điện thoại, lấy mã QR của mình ra đưa cho hai người bạn cùng phòng của Lan Thanh.
Hai người nhìn mã QR, liếc nhìn nhau, run rẩy lo lắng quét mã vào tài khoản của mình.
Lòng Tần Chung và Khương Triết Viễn rối như tơ vò.
Trước mặt Trịnh Hoài họ không dám thảo luận.
Hai người họ đang chờ bị mắng, nhưng hoàn toàn không ngờ, vừa mới kết bạn xong họ đã nhận được tin nhắn của Trịnh Hoài.
[Trịnh Hoài]: Tôi là Trịnh Hoài.
[Trịnh Hoài] Đã gửi cho bạn một phong bao lì xì [1000 tệ].
Tần Chung: ?
Khương Triết Viễn: ?
Mua chuộc họ để đối phó với Lan Thanh là tuyệt đối không thể!!
Họ là người có đạo đức!!!
[Trịnh Hoài]: Phí chăm sóc Lan Thanh.
?
Chưa kịp phản ứng, tay hai người đã đồng loạt nhấn nhận.
Người giàu có.
Hai người hít một hơi.
Vì để che giấu hành vi bắt nạt Lan Thanh trong bóng tối một cách hoàn hảo, Trịnh Hoài thậm chí còn tạo ra hình tượng rất thân thiết với Lan Thanh.