Rõ ràng cậu nghĩ Trịnh Hoài sẽ vui mà?
Nhưng sao bây giờ cậu lại cảm thấy Trịnh Hoài càng không vui hơn?
Lan Thanh có chút luống cuống, cậu nhìn về phía cửa cầu thang thoát hiểm bị mở ra, vừa hay nhìn thấy... Tần Chung và Khương Triết Viễn đang bị Trịnh Hoài trừng mắt nhìn chằm chằm, làm lưng cậu bỗng lạnh toát.
*
Có vẻ hơi tệ.
Bầu không khí trong hành lang đột nhiên trở nên nặng nề vì biểu cảm nghiêm túc của Trịnh Hoài.
Lan Thanh vô thức nhìn về phía hai người bạn cùng phòng của mình.
Họ như thể hoàn toàn bị đông cứng, nhìn Trịnh Hoài với ánh mắt đầy sợ hãi.
Lan Thanh chưa kịp phản ứng với tình hình hiện tại, đã thấy Tần Chung khẽ nuốt nước bọt, vô thức một mình bước lên phía trước như một anh hùng, che chắn cậu phía sau.
...?
Cho đến khi cảm giác quen thuộc bị Tần Chung kéo ra sau lan tỏa, Lan Thanh mới chợt nhận ra, Trịnh Hoài đã bị hai bạn cùng phòng mới hiểu lầm.
Hóa ra họ sợ Trịnh Hoài, cũng sợ Trịnh Hoài bắt nạt cậu.
Trong ký ức của Lan Thanh quả thật đã từng xảy ra chuyện như vậy.
Cậu luôn bị người ta kéo ra sau, cách ly với Trịnh Hoài.
Họ đều có ý tốt.
Lan Thanh từ từ ngẩng đầu.
Cậu bị thân hình cao lớn của Tần Chung che khuất hoàn toàn. Nhưng cậu lại đứng ra phía trước Tần Chung, bảo vệ Tần Chung.
Chỉ là một cử chỉ nhỏ, Lan Thanh không biết bạn cùng phòng của cậu đã cảm động không thôi.
Hành động của Lan Thanh giống như không chịu thua kém, xông lên hàng đầu, muốn giúp cậu ta chặn Trịnh Hoài vậy.
Chỉ là Lan Thanh không nghĩ như vậy.
"Đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ cậu." Tần Chung nhát gan trong giây lát, nhưng nhìn thấy tấm lưng mảnh khảnh của Lan Thanh, vẫn lấy hết can đảm, che chắn Lan Thanh phía sau, trừng mắt nhìn Trịnh Hoài.
Lan Thanh ngẩn người một lúc, chưa kịp hoàn hồn thì bên tai đã nghe thấy tiếng tích tắc nhỏ.
Tiếng đồng hồ chuyển động cực kỳ rõ ràng.
Mỗi bước Trịnh Hoài tiến lại gần, đều như một hồi chuông cảnh báo dưới tình huống nguy hiểm.
Lan Thanh bị che chắn phía sau Tần Chung thậm chí còn cảm nhận được toàn thân Tần Chung đang run rẩy.
Lan Thanh với tâm thế muốn nói rõ ràng, vô thức bước về phía Trịnh Hoài, nhưng Tần Chung vẫn kéo cậu lại lần nữa, kéo về phía sau, bịt miệng cậu lại.
Có vẻ như đã hoàn toàn bị hiểu lầm.
Lan Thanh có chút mơ hồ.
Tần Chung đang bảo vệ cậu lại càng căng thẳng hơn.
Nhưng như Lan Thanh dự đoán, Trịnh Hoài chỉ liếc nhìn hai người một cái, rồi lạnh lùng bỏ đi.
Lan Thanh nhìn Tần Chung đang ngơ ngác, định giải thích, nhưng miệng bị Tần Chung bịt kín chỉ có thể phát ra tiếng ú ớ. Ngay cả cơ thể cũng không thể vùng vẫy, bị Tần Chung che chắn ở một bên khác.
Lan Thanh chỉ có thể trơ mắt nhìn Trịnh Hoài bước thẳng vào phòng A6606. Đợi đến khi Tần Chung thả lỏng ra cậu mới đi theo.
Nhưng không ngờ Tần Chung và Khương Triết Viễn quá cố chấp, thấy Lan Thanh rời đi, lại nhanh chóng một trước một sau kẹp Lan Thanh vào góc, ánh mắt đầy lo lắng, rồi thảo luận: "Cậu ta, cậu ta, định phá tan ký túc xá của chúng ta sao?"
Không phải vậy.
Lan Thanh bị bịt miệng lắc đầu.
Hai người hoàn toàn không hiểu, ngược lại còn tưởng Lan Thanh đang sợ hãi: "Cậu yên tâm, bọn tôi sẽ không để cậu vào đó bị đánh đâu! Trịnh Hoài quá hung dữ, bọn tôi phải bảo vệ cậu."
Lan Thanh muốn biện hộ nhưng không thể nói ra, đôi mắt long lanh, yếu ớt và vô tội.
Khương Triết Viễn: "Đúng vậy, hành lang ít ra còn có camera, cho dù Trịnh Hoài có ra tay thật thì chúng ta cũng có thể ghi lại bằng chứng, sau đó tính sổ."
Tần Chung đồng ý: "Cậu vẫn phải cẩn thận, ký túc xá của chúng ta không có camera, nếu chúng ta bị đánh trong phòng thì thực sự sẽ ngậm ngùi ăn quả đắng đấy."
Lan Thanh muốn nói thực ra Trịnh Hoài là bạn tốt của cậu, nhưng không thể nói ra được một câu nào, chỉ có thể ú ớ trong cuộc thảo luận, hoàn toàn không thốt ra được một lời: ... (Yếu ớt và bất lực.jpg)
Lan Thanh bị Tần Chung và Khương Triết Viễn nhét vào góc.
Tất cả sức lực dường như đột nhiên bị rút sạch, nhìn bạn cùng phòng bảo vệ cậu chặt chẽ, Lan Thanh gần như chán nản cuộc đời.
Qua một lúc, năng lượng bị tiêu hao của cậu mới được thả ra, cậu nhìn về phía hai bạn cùng phòng.
Có vẻ họ đã hoàn toàn hiểu lầm Trịnh Hoài là kẻ xấu.
Lan Thanh cân nhắc một lúc, nghiêm túc mở miệng: "Trịnh Hoài không có ác ý đâu."
Bạn cùng phòng đồng thanh: "Đúng."
Lan Thanh nhìn hai người, vẻ mặt họ rõ ràng đang cho rằng cậu quá ngây thơ, không biết Trịnh Hoài muốn bắt nạt cậu, và tốt bụng phụ họa theo cậu, sau đó cậu lại bị bịt miệng một lần nữa: "..."
Bây giờ làm sao để giải thích là Trịnh Hoài thực sự không có ý định bắt nạt cậu bây giờ?
Lan Thanh bị bịt miệng lần nữa hoàn toàn không có cơ hội biện bạch.
"..." Giải thích thật sự quá khó.
*