Hôm nay được nghỉ ngơi, Cổ Tiểu Hà ra ngoài chơi cả buổi chiều, Cổ lão cha cũng không nói gì.
Chính ông, khi ở độ tuổi như Cổ Tiểu Hà, ngày nào cũng chơi đùa bên ngoài, thậm chí đến khi trời tối cũng không chịu về nhà. Ông cũng không quá khắt khe trong việc quản lý con cái. Thậm chí, Cổ lão cha còn mong muốn các con của mình ra ngoài chạy nhảy, chơi đùa khắp núi đồi để rèn luyện thân thể cường tráng khoẻ mạnh hơn.
Ba huynh đệ nhà họ Cổ đều thừa hưởng thể trạng khỏe mạnh từ Cổ lão cha, lớn lên cao lớn hơn hẳn so với những đứa trẻ ca nhi cùng tuổi trong thôn. Khi ra ngoài, chẳng ai dám trêu chọc bọn họ.
Cổ Tiểu Hà giúp dọn chén đũa lên bàn xong, ba cha con liền quây quần quanh bàn bắt đầu ăn cơm.
“Tay nghề làm cá của ca ca ngày càng giỏi, thịt cá này không hề tanh chút nào, ăn ngon cực kỳ!” Cổ Tiểu Hà vừa ăn vừa phồng má, khen ngợi.
“Cẩn thận xương cá, kẻo mắc vào họng lại sưng đau mấy ngày."
Cổ Tiểu Ngư vừa gắp một đũa rau cần vừa nhắc nhở em trai. Cổ Tiểu Hà rất thích ăn cá, nhưng lại không bao giờ chú ý đến xương. Cá trắm cỏ nhiều xương, chỉ cần bất cẩn một chút là bị hóc xương cá ngay. Tuy nhắc nhở Cổ Tiểu Hà vài lần nhưng mà không có tác dụng, sau này Cổ Tiểu Ngư đành giảm bớt số lần làm cá lại.
Cổ Tiểu Hà gật đầu, gắp một miếng thịt bụng cá mềm nhất bỏ vào chén của anh trai: “Ca ca hôm nay vất vả.”
Cổ lão cha bên cạnh hắng giọng một cái, Cổ Tiểu Hà lập tức gắp đầu cá cho ông: “Cha cũng vất vả.”
“Sao lại gắp cho cha toàn đầu cá thế này?”
Cổ lão cha nhìn cái đầu cá không có mấy thịt, tỏ vẻ mất hứng. Cổ Tiểu Hà đảo mắt một vòng, phản ứng cực nhanh:
“Cha là lớn nhất mà, là đại đương gia, con với ca ca là phụ tá đắc lực của cha.”
“Khụ khụ."
Cổ Tiểu Ngư nghe xong suýt bị sặc cơm, phải uống một ngụm trà mới khỏi, rồi nhìn đệ đệ:
“Ngươi lại học đâu ra mấy cái kiểu phụ tá đắc lực này? Ngươi tưởng nhà mình là sơn trại thổ phỉ chắc?”
Cổ Tiểu Hà thè lưỡi, cúi đầu lùa cơm, không dám nói thêm gì.
Cổ lão cha thì híp mắt cười. Khi còn trẻ, ông từng thật sự thu nhận vài tiểu đệ, lúc đó trong thôn ông đi ngang qua đâu cũng uy phong lẫm liệt.
Giờ đây, những người đó đều đã trưởng thành, lập gia đình. Thỉnh thoảng gặp nhau uống rượu, nhắc lại những chuyện thú vị ngày xưa, ai cũng hoài niệm.
Nhìn hai cậu con trai ngồi bên bàn, nhỏ nhất cũng đã hơn mười bốn tuổi, Cổ lão cha âm thầm cảm thán trong lòng: thời gian trôi qua thật nhanh, mới chớp mắt mà tóc ông đã bắt đầu bạc.
Bên này, nhà họ Cổ vừa ăn xong bữa cơm chiều. Bên kia nhà họ Triệu, Triệu thẩm nhìn vết thương trên mặt con trai mà không khỏi đau lòng xót xa.
Triệu Cẩm tuy ăn nói vụng về, nhưng không muốn để nương mình hiểu lầm Cổ gia. Dù không thể trình bày rõ ràng như Cổ Tiểu Ngư, hắn vẫn cố gắng kể lại sự việc một cách lộn xộn nhưng đủ để nương hiểu.
Triệu thẩm sau khi nghe rõ sự việc, biết được nhi tử mình chủ động đi giúp đỡ nên mới vô tình bị thương. Dù vậy, bà vẫn không khỏi đau lòng khi nhìn vết đỏ lớn trên mặt nhi tử.
Dù nhà họ Cổ đã xin lỗi và bồi thường đầy đủ, Triệu thẩm vẫn không kìm được mà trách nhẹ: “Cái cậu ca nhi Cổ Tiểu Ngư đó tay chân đúng là mạnh quá.”
Triệu Cẩm, khi đang nấu bát khổ cúc cho cha mình, chỉ nói: “Không trách Cổ ca nhi được.”
"Ngươi đứa nhỏ này."
Triệu thẩm thở dài. Bà đang đau lòng vì nhi tử mình, vậy mà lại ra sức bảo vệ người khác. Dù không nói nhiều, ý bảo che cho Cổ Tiểu Ngư đã quá rõ ràng.
Thôi kệ nó, dù sao bị đánh cũng không phải bà. Nhà người ta còn cẩn thận bôi thuốc cho con bà, lại biếu cả một bát lớn thịt đầu heo. Nghĩ đến đây, chút bất mãn còn sót lại trong lòng Triệu thẩm cũng dần tiêu tan.
Thấy trời sắp tối, Triệu thẩm ra ngoài hái rau chuẩn bị nấu cơm. Triệu Cẩm, ngửi thấy mùi chua chua từ bếp vọng ra, trong đầu bất giác nhớ đến dáng vẻ Cổ Tiểu Ngư khi ngã vào lòng mình.
Khi đó dáng vẻ kinh hoảng bối rối của Cổ Tiểu Ngư giống như một chú nai con bị hoảng sợ. Đôi mắt của Cổ Tiểu Ngư rất đẹp, đen láy và sáng long lanh, để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Triệu Cẩm.
Nhìn dáng vẻ Cổ Tiểu Ngư cao gầy mảnh khảnh nhưng khi ôm vào lòng, Triệu Cẩm lại thấy nhẹ bẫng. Họ dựa sát vào nhau, hương bồ kết thoang thoảng từ người Cổ Tiểu Ngư len lỏi vào mũi Triệu Cẩm, một mùi hương dễ chịu đến lạ thường.
Triệu Cẩm hiếm khi thất thần như vậy. Đúng lúc đó, Triệu thẩm mang rau hái ngoài vườn vào, thấy nhi tử ngẩn người liền giơ tay vỗ nhẹ đầu hắn:
"Đang nghĩ cái gì đấy? Cẩn thận nồi nước đang sôi kia!"
"Không có gì ạ."
Triệu Cẩm hoàn hồn, nhỏ giọng trả lời. Rót bát trà khổ cúc vào chén, Triệu Cẩm bưng chén đi vào phòng đưa cho Triệu lão cha.
Triệu thẩm là người từng trải, đương nhiên hiểu rõ tuổi này hán tử thường suy nghĩ gì. Trước đây, bà luôn lo lắng Triệu Cẩm tính cách chậm chạp, ngây ngô, sợ rằng con mình không biết đến chuyện tình cảm. Không ngờ, bà còn chưa kịp nhắc nhở hay tìm hiểu, thì Triệu Cẩm dường như đã có người để ý.
Nghĩ đến những chuyện xảy ra trong mấy ngày qua, Triệu thẩm hơi nhíu mày. Nếu người nhỉ tử bà thích thật sự là Cổ Tiểu Ngư, bà cần phải tìm hiểu kỹ càng.
Trước đây, bà chỉ nghe người ta đồn thổi, nhưng Triệu thẩm biết rõ tính cách người trong thôn, chuyện bịa đặt và đồn đại là không thiếu. Bà không muốn vì lời nói vô căn cứ mà làm ảnh hưởng đến danh tiếng trong sạch của Cổ Tiểu Ngư. Tốt nhất vẫn là tự mình xem xét cho chắc chắn.
Tất cả những điều này chỉ là Triệu thẩm tự mình suy đoán, chuyện giữa Triệu Cẩm và Cổ Tiểu Ngư thậm chí còn chưa có gì rõ ràng. Bà nghĩ, thôi cứ đợi đến khi Triệu Cẩm chủ động nói ra, lúc đó bà mới cân nhắc kỹ hơn.
Nghĩ vậy, Triệu thẩm không lo lắng nữa, tiếp tục công việc như thường lệ, bắt tay vào chuẩn bị cơm tối.
Triệu lão cha tì vị không tốt nên nhà họ Triệu thường nấu cháo, chỉ thỉnh thoảng cách vài ngày mới nấu cơm. Đồ ăn cũng phải nấu thanh đạm, không được quá dầu mỡ. Hôm nay, vì có phần thịt đầu heo do nhà họ Cổ biếu, Triệu thẩm quyết định nấu món một mind canh thêm vào bữa tối.
Sau khi ăn cơm xong, Triệu thẩm đi rửa chén đũa, còn Triệu Cẩm thì mang đậu nành ra ngâm nước chuẩn bị cho ngày mai.
Làm đậu hũ là một công việc tốn sức, cần phải thức dậy từ sớm để xay đậu. Vì vậy sau bữa cơm tối nhà họ Triệu nếu không có việc gì làm đều đi ngủ sớm.
Triệu Cẩm vốn là người lao động nặng nhọc chính trong nhà, thường ngày cũng ngủ sớm để có đủ sức làm việc vào hôm sau. Nhưng đêm nay, không hiểu sao hắn lăn qua lộn lại mãi vẫn không tài nào ngủ được.
Nhìn qua cửa sổ, ánh trăng tròn ngoài kia sáng rực, Triệu Cẩm bất giác nghĩ đến đôi mắt của Cổ Tiểu Ngư, trong veo, sáng lấp lánh như ánh trăng. Hình ảnh ấy cứ quẩn quanh trong đầu, khiến lòng hắn không khỏi xao xuyến.