Ca Nhi Cổ Tiểu Hà Đã Lấy Chồng

Chương 11

Đến khoảng giờ Mẹo, Triệu Cẩm giãy giụa rời khỏi giường.

Ngoài cửa sổ, ánh trăng vẫn còn treo lơ lửng trên những ngọn liễu, bầu trời vẫn tối đen. Thỉnh thoảng, tiếng chim kêu khe khẽ vang lên trong màn đêm tĩnh lặng. Triệu Cẩm dùng nước lạnh rửa mặt, cảm giác mát lạnh khiến đầu óc lập tức tỉnh táo.

Đậu nành đã được ngâm từ tối qua. Triệu Cẩm nhặt lên một hạt, chà xát trên tay, cảm thấy mềm mịn, đạt yêu cầu.

Việc làm đậu hũ yêu cầu sự tỉ mỉ từ bước đầu. Đậu nành cần được ngâm đủ thời gian, khoảng bảy đến tám giờ, không quá lâu cũng không quá nhanh. Vào mùa hè, nhiệt độ cao nên thời gian ngâm có thể được rút ngắn một chút. Đậu nành ngâm đúng cách sẽ giúp thành phẩm đậu hũ mịn màng, mềm mại và thơm ngon hơn.

Một muỗng đậu nành, một muỗng nước, Triệu Cẩm cẩn thận đẩy cối đá, khiến hai phiến đá từ từ chuyển động. Âm thanh ma sát đều đều vang lên, dòng sữa đậu nành màu trắng sữa từ từ chảy ra từ khe cối, rơi vào thùng gỗ đã được đặt sẵn.

Tiếng xay đậu làm vợ chồng nhà Triệu tỉnh giấc. Triệu thẩm mặc quần áo, nhìn thấy nhi tử đã bắt đầu làm việc, liền đi vào bếp chuẩn bị bữa sáng.

Nồi cháo sôi lăn tăn trên bếp, phát ra tiếng ục ục. Hương thơm của bột ngô hòa quyện với hơi ấm của bếp lửa lan tỏa khắp gian nhà. Bánh bột ngô vừa chín mềm, Triệu thẩm cẩn thận lấy ra, múc vào bát, rồi cắt thêm một quả trứng vịt muối để kèm theo.

Triệu thẩm bưng bát ra ngoài, gọi Triệu Cẩm vào nghỉ ngơi ăn sáng. Khi Triệu Cẩm nhận lấy bát, bà liền thay vị trí của nhỉ tử để tiếp tục đẩy cối xay.

Triệu Cẩm ăn sáng nhanh chóng chỉ trong vài miếng, sau đó uống thêm một bát nước lạnh, cảm giác sảng khoái lập, sức lực lập tức trở lại. Hắn tiếp nhận cối xay từ tay mẹ, tiếp tục công việc xay đậu.

Nửa canh giờ trôi qua, cuối cùng mẻ đậu nành cũng được xay xong.

Bước tiếp theo là nấu sữa đậu nành. Sữa đậu sống được đổ vào nồi lớn, đun trên lửa lớn, chờ đến khi sữa sôi và lớp bọt tan hết, thì tắt bếp. Đó chính là mẻ sữa đậu đã chín. Nhà họ Triệu chỉ bán đậu hủ, còn sữa đậu nành thì thường chỉ múc một bát cho người nhà uống.

Đậu hũ sau khi được ép thành hình, Triệu Cẩm cẩn thận dùng tấm ván gỗ nâng những miếng đậu hũ vào phòng, phủ lên một lớp vải bố trắng sạch sẽ, sẵn sàng chờ khách đến mua. Khi có người ghé qua, anh sẽ nhấc vải lên và cắt một miếng theo yêu cầu.

Hoàn tất mọi công việc, trời đã sáng rõ, nơi chân trời xa xa ánh lên sắc đỏ ấm áp, báo hiệu một ngày nắng đẹp nữa sắp đến.

Cổ Tiểu Ngư cầm theo chiếc rổ đồ ăn, từng bước đi trên con đường làng quen thuộc. Hôm nay là ngày sạp quán đóng cửa, hiếm hoi lắm cậu mới được một ngày nghỉ ngơi, vốn dĩ giờ này hắn còn đang cuộn mình trong giấc mộng sâu.

Thế nhưng, lời dặn dò từ Cổ lão cha tối qua vẫn còn vang vọng trong đầu. Ông bảo cậu sáng sớm phải qua Triệu gia mua đậu hũ. Một mặt là để chuẩn bị cho bữa ăn trong nhà, mặt khác là để tỏ chút lòng cảm tạ đối với Triệu gia.

Gió nhẹ ấm áp, ngọn cây khẽ lay động, ánh nắng ban mai dừng lại trên khuôn mặt của Cổ Tiểu Ngư, làm nổi bật vẻ đẹp vốn có của cậu, khiến dáng vẻ càng thêm thanh thoát và tươi sáng.

Hôm nay, Cổ Tiểu Ngư mặc một bộ đồ áo may bằng vải thô, chiếc áo màu xanh lục đậm càng làm tôn lên làn da trắng nõn của hắn. Trên đường không có ai, khi đến quán đậu hũ Triệu gia, hắn là người đầu tiên.

Quán đậu hũ Triệu gia trước giờ chỉ bán đậu hũ nên cũng ít người chú ý đến, Cổ Tiểu Ngư cũng không vội vã, đứng ở cửa chờ. Không lâu sau, Triệu thẩm bước ra.

“Ngư ca nhi, hôm nay sao dậy sớm vậy?”

Thấy cậu trai cao ráo, xuất chúng trước cửa nhà, Triệu thím mỉm cười, không chút vẻ khó chịu. Hôm qua, bà đã nghĩ thông suốt, người ta cũng không cố ý, nếu đã nhận lỗi rồi thì bà cũng không có gì phải vội vã, nên cũng không trách cứ nữa. Cổ Tiểu Ngư cũng nở nụ cười, khuôn mặt nhìn rất tươi tắn:

“Cha cháu hôm qua đã dặn phải đến sớm mua đậu hũ, thím làm đậu hũ ngon như vậy, sợ đến muộn sẽ không còn.”

Không ai là không thích nghe lời khen, đặc biệt là từ miệng một ca nhi bình thường không hay nịnh nọt người khác mà giờ lại khen ngợi bà, điều đó khiến Triệu thím cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

“Ca nhi nói ngọt quá, quán nhỏ như vậy, đâu có tốt đến thế, nhưng thực ra, nhà cậu bán thịt mới là buôn bán thịnh vượng.”

Triệu thím cũng đáp lại một cách lịch sự. Cổ Tiểu Ngư mỉm cười, cũng không tỏ ra khiêm tốn, công việc buôn bán của nhà cậu cả thôn đều biết, nếu phủ nhận e là mọi người sẽ nghĩ cậu đang làm vẻ.

“Cậu hôm nay muốn mua bao nhiêu?”

“Mua hai khối ạ, trong nhà gấp, không thường xuyên ra ngoài, mua nhiều thêm một chút cũng tốt.”

Đậu hũ nhà Triệu bán sáu văn một khối, Cổ Tiểu Ngư biết điều này nên khi đi cậu đã cầm theo mười hai văn tiền.

“Cẩm tiểu tử, lấy cho Ngư ca nhi hai khối đậu hũ.”

Thấy con trai ra ngoài, Triệu thẩm liền lập tức gọi con trai đến làm, tay hắn rất vững, từ trước đến nay luôn cắt đủ số lượng. Triệu Cẩm mới đi đưa thuốc cho cha, trên người vẫn còn vương mùi thuốc đắng.

Chỉ vài đao thôi mà đã cắt ra hai khối đậu hũ vuông vức đều nhau.

“Đây."

Cổ Tiểu Ngư nhìn hai khối đậu hủ, thường thì không phải là Hà ca nhi thì sẽ là Cổ lão cha đến mua đậu hủ, cậu không biết đậu hủ ở đây có phải to như vậy không, cái chén cậu mang lại đây vốn đã to rồi mà miếng đậu hũ phải to gần bằng cái chén của cậu.

Triệu thẩm nhìn thấy đậu hũ trong chén lớn hơn nhiều so với bình thường lấp đẩy cát cái chén, trong lòng không khỏi nghĩ đến việc người khác nhìn thấy thì sẽ nghĩ gì. Tuy vậy, trong lòng nghĩ gì thì Triệu thẩm cũng không thể hiện ra ngoài, bà cầm tiền rồi cười với Cổ Tiểu Ngư nói:

“Trở về cẩn thận chút, chú ý đừng để đậu hũ bị nghiêng đổ.”

Nhìn thấy Triệu thẩm cười, Cổ Tiểu Ngư lần đầu cảm thấy bối rối, từ trước đến nay luôn lanh lợi và khéo léo, hôm nay lại không biết nói gì, chỉ cúi đầu vội vàng cầm rổ rời đi.

“Nhi tử ngốc này, sao lại không thấy con đối với người khác hào phóng như vậy?” Chờ khi Cổ Tiểu Ngư đi xa, Triệu thẩm mới vỗ đầu nhi tử, hận sắt không thành thép.

Nhà ai lại có nhi tử càn rỡ đối xử tốt với ca nhi người mình thích như thế. Ban đầu bà còn tưởng nhi tử nhà mình là đầu gỗ, nhưng xem ra bà đã nhầm rồi.

Triệu Cẩm lại buồn bã, không nói gì, chỉ tập trung vào việc cắt đậu hũ trên tấm ván gỗ.

Triệu thẩm còn muốn nói thêm gì đó, nhưng không may có khách đến, từ xa đã gọi muốn mua đậu hủ. Triệu thẩm vội vàng nâng cao giọng đáp lời, cũng không còn để ý đến việc đang nói chuyện với nhỉ tử.

Lần này, Triệu Cẩm cắt khối đậu hũ rõ ràng là một khối đậu hũ sáu văn, không nhiều, không ít, vừa vặn đủ.