Cô hộ sĩ như đổ thêm dầu vào lửa, thông báo một tin làm Tô Thụy Hi giật mình:
“Hả? Cô chủ nhỏ hôm qua đã bán ngày cuối ở đây rồi. Hình như cô ấy chuyển sang chỗ khác, nhưng không nói rõ là ở đâu.”
Tô Thụy Hi, vốn luôn bình tĩnh, cũng buột miệng thốt lên một tiếng “Hả?” đầy ngỡ ngàng. Nhưng chỉ trong tích tắc, cô nhanh chóng lấy lại vẻ ngoài thanh cao, điềm đạm của mình. Khẽ gật đầu tỏ ý đã hiểu, cô đáp lời vài câu xã giao rồi vội vàng rời đi.
Trở lại xe, Tô Thụy Hi khởi động máy, lái thẳng đến công ty. Ngày hôm đó, cô lại trải qua một ngày ăn uống vô vị, chẳng khác gì nhai rơm.
Hai ngày tiếp theo, nỗi nhớ món cơm chiên trứng của cô không hề nguôi ngoai. Tô Thụy Hi thậm chí tìm kiếm khắp nơi, lướt qua các trang mạng để dò thông tin về quán cơm chiên của Tôn Miểu. Nhưng kỳ lạ thay, không có bất kỳ bài viết hay đánh giá nào. Điều này khiến cô không khỏi ngạc nhiên: “Món cơm chiên ngon như thế, sao lại không một ai đăng bài khen ngợi?”
Cô bắt đầu nghĩ, có lẽ định mệnh đã sắp đặt để cô và món cơm chiên trứng ấy chỉ lướt qua đời nhau, chẳng thể gặp lại.
Trong khi Tô Thụy Hi buồn bã, hội nhóm cư dân trong khu biệt thự lại rộn ràng bàn tán. Mọi người đồn rằng trước cổng khu có một quán mới vừa mở. Ban đầu, Tô Thụy Hi nảy ra một hy vọng mong manh: “Có khi nào lại là quán của Tôn Miểu không?”
Nhưng khi nhìn kỹ những bức ảnh mọi người đăng tải, cô lập tức mất hứng. Đó không phải là cơm chiên trứng, mà là món lẩu cay.
Tuy vậy, hình ảnh chụp lẩu cay quả thực rất bắt mắt: nước dùng đỏ rực, trong veo nhưng không dầu mỡ, điểm thêm hành lá xanh và rau thơm nổi bật. Những sợi bún trắng tinh uốn lượn trong nước dùng, xung quanh là đủ loại topping hấp dẫn. Chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến người ta chảy nước miếng.
Nếu là người mê ăn cay, chỉ cần nhìn một lần đã muốn chạy ngay đến mua một bát.
Hội cư dân cũng bàn luận sôi nổi, hỏi nhau hương vị ra sao, địa chỉ cụ thể ở đâu. Nhưng chẳng ai hỏi giá cả. Dù sao, khu biệt thự nơi Tô Thụy Hi sống vốn nổi tiếng sang trọng, cư dân giàu có. Tiền một bát lẩu cay có là bao so với phí sinh hoạt của họ.
Sau khi ăn thử, phản hồi từ mọi người đều giống nhau:
“Ngon lắm! Phải nói là cực kỳ ngon! Rất đáng để thử!”
Dân cư trong khu toàn là người giàu, ngày ngày thưởng thức đủ loại sơn hào hải vị, nhưng vẫn có vài người nổi tiếng sành ăn trong nhóm. Thế mà ai nấy đều khen món lẩu cay kia ngon tuyệt, thì chắc chắn món ăn này không phải dạng vừa.
Nhưng nếu bạn không ăn được cay hoặc như Tô Thụy Hi, bị đau dạ dày, thì món lẩu cay đúng là thảm họa. Tô Thụy Hi vốn chẳng hề đυ.ng đến đồ cay, khẩu phần ăn hàng ngày của cô luôn rất thanh đạm. Cơm chiên trứng của Tôn Miểu thật ra chỉ dùng chút dầu, nhưng với khẩu vị của Tô Thụy Hi, đó đã là nhiều rồi.
Vậy mà cô lại ăn được cơm chiên trứng của Tôn Miểu, chính bản thân cô cũng cảm thấy khó tin.
Đã tám ngày trôi qua kể từ lần cuối cùng cô ăn món đó. Tô Thụy Hi nghĩ bụng: “Cô chủ nhỏ ấy đúng là chẳng có duyên với mình. Không ăn được thì thôi, người ta đâu phải sống nhờ cơm chiên trứng, thiếu gì thứ khác để ăn.”
Tô Thụy Hi thật sự bận rộn, lại không thường xuyên lướt nhóm cư dân trong khu. Cô chỉ thỉnh thoảng ghé vào xem, thế nên cô đã bỏ lỡ một bức ảnh quan trọng mà ai đó đăng lên không lâu sau đó.
Bức ảnh là cảnh chiếc xe đẩy quen thuộc với dòng chú thích:
“Đây có phải là quán ăn di động đó không?”
Ngay lập tức, phản hồi tới tấp:
“Đúng rồi, chính là nó! Ngon cực kỳ luôn!”
“Nhưng sao không ngửi thấy mùi ớt cay gì cả? Thật là lẩu cay à?”
“Đúng đúng, họ có một cái thùng lớn đựng nước dùng cay. Cái thùng này kín lắm, chưa mở ra thì không hề có mùi gì. Yên tâm mà thử đi, ăn một lần là mê ngay.”
Nếu Tô Thụy Hi đọc được đoạn hội thoại này, có lẽ cô đã nhận ra quán ăn của Tôn Miểu thực sự đang ở ngay trước cổng khu nhà cô.
Đến ngày thứ chín, Tô Thụy Hi đã hoàn toàn từ bỏ hy vọng. Dù dạ dày vẫn cồn cào, cô cũng chẳng buồn nghĩ đến cơm chiên trứng nữa. Ngày tháng cứ thế trôi qua, từng chút một.
Hôm nay, sau buổi gặp khách hàng, vì đoạn đường về khác thường lệ, cô không đi qua cổng chính mà rẽ qua cổng Tây.
Lúc gần đến cổng Tây, chân cô vô thức nhấn nhẹ phanh, giảm tốc độ. Và rồi, ánh mắt cô dừng lại trên một tấm biển quen thuộc ven đường — Cơm di động mang đi.
Ngay khoảnh khắc đó, cô dừng xe hẳn, đỗ sát lề đường, mắt nhìn chằm chằm qua gương chiếu hậu. Đúng rồi, vẫn là chiếc xe đẩy ấy, và người đứng bên cạnh nó... chính là Tôn Miểu.
Tô Thụy Hi ngồi trong xe ngơ ngác vài giây, đầu óc không ngừng tua đi tua lại: “Chuyện gì đây? Cô ấy thật sự đến trước cổng khu nhà mình bày quán sao?”
Dù chưa tắt máy xe, nếu có ai hỏi, cô chắc chắn sẽ trả lời với vẻ thản nhiên: “Không phải tôi thèm ăn đâu, chỉ là muốn nhìn xem thế nào thôi.”
Nhưng lý trí chẳng thắng nổi sự thôi thúc từ chiếc bụng đói, Tô Thụy Hi kéo phanh tay, bước xuống xe. Vẫn mang đôi giày đế bệt lái xe, phong thái của cô vì thế có phần bớt trang nghiêm hơn thường lệ.
Cô đi thẳng đến chỗ Tôn Miểu. Thực ra, từ lúc xe cô giảm tốc độ và đỗ lại, Tôn Miểu đã chú ý rồi. Cô chủ nhỏ nhanh chóng nở nụ cười niềm nở, định tiếp đón khách như mọi ngày. Nhưng khi nhìn rõ người bước xuống là Tô Thụy Hi, nụ cười của cô bỗng càng chân thành hơn.
Tô Thụy Hi đứng trước mặt Tôn Miểu, im lặng trong giây lát. Cuối cùng, Tôn Miểu lên tiếng trước, giọng vui vẻ:
“Trùng hợp ghê, cô sống ở đây sao?”
“Ừm,” Tô Thụy Hi khẽ gật, nét mặt dịu xuống. Cô nhanh chóng đánh giá chiếc xe đẩy trước mặt, rồi bỗng khựng lại. Đây không phải là quầy cơm chiên trứng mà cô quen thuộc. Chỉ cần liếc qua, cô đã lập tức nhớ đến đoạn thảo luận trong nhóm cư dân hôm trước và nhận ra: Tôn Miểu giờ bán lẩu cay rồi.
Nhưng cô không hứng thú với lẩu cay, nên chẳng buồn hỏi giá. Thay vào đó, cô cất lời:
“Cho tôi một phần cơm chiên trứng. Tôi ăn ở đây.”
Tiếc rằng, câu trả lời từ Tôn Miểu khiến cô thất vọng:
“Dạo này tôi không bán cơm chiên trứng nữa. Giờ tôi bán lẩu cay rồi.”
“...?” Tô Thụy Hi nhíu mày, ngỡ ngàng nhìn lại chiếc xe. Quả nhiên, không còn dấu vết nào của món cơm chiên trứng từng khiến cô mê mẩn. Cái chảo sắt từng dùng để chiên cơm giờ đã được thay bằng một chiếc nồi lớn. Thậm chí hộp đựng đồ ăn cũng khác hẳn trước kia.
Ngay lúc này, dù là người luôn giữ vẻ điềm tĩnh như Tô Thụy Hi, cô cũng không nhịn được mà muốn hỏi:
“Cô đổi thành bán lẩu cay làm gì? Cơm chiên trứng của cô ngon tuyệt vời mà! Quan trọng hơn là... bây giờ tôi biết ăn gì đây?”