Tô Thụy Hi có chút oán giận, nhưng được giáo dục tốt từ nhỏ nên Cô không biểu lộ ra. Chỉ khẽ gật đầu, đáp nhẹ:
“Được rồi.”
Nói xong, Tô Thụy Hi xoay người định rời đi.
Tôn Miểu lại cất tiếng gọi:
“Nếu không thì thử một lần đi? Lẩu này cũng ngon lắm.”
Tô Thụy Hi không nghi ngờ gì về tay nghề của Tôn Miểu. Cơm chiên trứng của cô ấy đã ngon xuất sắc như thế, cho dù lẩu cay không được bằng thì chắc cũng hơn đứt những quán lẩu bình thường. Nhưng Tô Thụy Hi thật sự chẳng có chút hứng thú nào với món lẩu cay.
Mím môi một lát, Tô Thụy Hi nhẹ nhàng lắc đầu, định từ chối:
“Xin lỗi, tôi…”
Chưa kịp dứt lời, Tôn Miểu đã nói tiếp:
“Không cay đâu, thật đấy! Một chút cũng không kí©ɧ ŧɧí©ɧ, mà còn bổ dưỡng nữa. Tin tôi đi, tôi không lừa cô đâu.”
Lời nói đầy thành ý của Tôn Miểu khiến Tô Thụy Hi có chút do dự. Trong khoảnh khắc Cô cân nhắc, bụng lại bất ngờ “biểu tình” bằng một tiếng kêu rõ ràng.
Tô Thụy Hi – dù bình tĩnh đến đâu – cũng không tránh khỏi đỏ mặt. Trưa nay Cô bận tối mắt tối mũi, tối lại phải đi tiếp khách. Mặc dù không phải uống rượu, nhưng cũng chẳng ăn được mấy miếng. Giờ đã hơn 9 giờ, bụng đói cũng là điều dễ hiểu.
“Vậy… được rồi, cho tôi một phần.”
Nghe Tô Thụy Hi đồng ý, Tôn Miểu thở phào nhẹ nhõm.
Tô Thụy Hi thật sự là "crush" của Tôn Miểu, hơn nữa tính cách lại rất tốt bụng. Biết rõ Tô Thụy Hi có bệnh bao tử, lại trông Cô kén ăn thế này, Tôn Miểu đoán chắc ngày thường Cô chẳng ăn uống ra hồn. Trong tình huống này, nếu có thể khiến Tô Thụy Hi ngồi xuống ăn một bát với cô, đó đã là điều đáng mừng.
Vậy nên, Tô Miểu mới cố gắng khuyên Tô Thụy Hi như thế.
Cũng phải nói, Tô Thụy Hi thật sự đúng gu thẩm mỹ của Tôn Miểu, cả về ngoại hình lẫn nhân cách. Nếu đổi lại là người khác, Tôn Miểu chắc chỉ khuyên một câu qua loa, không ăn thì thôi, sao có thể kiên nhẫn giải thích đến mức này?
“Lẩu ở đây một phần 30 tệ, gồm hai viên cá, ba viên bò và thêm một phần bún gạo. Nếu không muốn ăn bún gạo, có thể đổi sang nguyên liệu khác hoặc món ăn kèm." Tôn Miểu nhẹ nhàng giải thích.
Trước đây có khách ở khu Thúy Đình Nhã Uyển đến mua lẩu nhưng không muốn ăn món chính, họ hỏi liệu có thể đổi sang món khác. Tôn Miểu thoải mái đồng ý.
Tô Thụy Hi nghe xong, bắt đầu do dự. Liệu có nên đổi bún gạo sang món gì đó nhẹ hơn không? Giờ cũng đã hơn 9 giờ tối, ăn món chính lúc này e là khó tiêu.
Như đọc được suy nghĩ của Cô, Tôn Miểu cười nói:
“Bún gạo dễ tiêu hóa mà, cô đang đói thì ăn một chút. Tôi sẽ giảm bớt phân nửa phần bún, cô có thể chọn thêm một món ăn kèm khác.”
Tô Thụy Hi ngẫm nghĩ một lát rồi lắc đầu:
“Không cần thêm gì cả, thế này là được rồi.”
Tô Thụy Hi nhìn qua một lượt các món ăn, nhưng khi thấy mấy món mặn, Cô lại do dự rõ rệt. Có lẽ ba ngày qua, những người đến ăn lẩu cay ở chỗ Tôn Miểu cũng không ít người biểu hiện tương tự. Hiểu được điều đó, Tôn Miểu liền cười nhẹ, giải thích:
Thấy vậy, Tôn Miểu giải thích nhẹ nhàng:
“Cá viên và bò viên này đều là tôi tự tay làm. Nguyên liệu cũng do chính tôi đi mua vào buổi sáng. Đúng là để tới giờ độ tươi đã giảm đi đôi chút, nhưng tôi đảm bảo tuyệt đối không phải loại hàng đông lạnh lâu ngày trong các cửa hàng đâu.”
Nghe đến đây, Tô Thụy Hi mới gật đầu đồng ý.
Cuối cùng, Cô chọn cá viên, gà viên, cùng cải thảo, nấm hương và rau diếp làm món ăn kèm.
Có thể thấy, công việc kinh doanh của Tôn Miểu khá tốt. Những món làm sẵn như cá viên hay bò viên vẫn còn kha khá vì chúng dễ bảo quản. Nhưng các món rau củ hay đồ tươi khác thì đã gần hết, chỉ còn sót lại vài loại.
Sau khi Tô Thụy Hi chọn xong, Tôn Miểu nhanh chóng dùng kẹp gắp đồ ăn và hỏi thêm:
“Rau thơm, hành lá, tỏi – có món nào cô không ăn được không?”
“Không cần rau thơm, hành lá ít thôi, tỏi thì bỏ luôn.”
“Được rồi. Cô muốn mang về hay ăn tại đây?”
“Ăn ở đây đi.”
Tô Thụy Hi không định mang lẩu cay về nhà. Dù chỉ là món không cay, Cô cũng nghĩ rằng mùi hương của nó sẽ lan khắp nhà không cách nào thoát được.
Tôn Miểu gật đầu, bảo Cô ra bàn ngồi đợi. Tô Thụy Hi tiến đến chiếc bàn gấp đặt gần đó, quan sát kỹ một lượt, thấy bàn rất sạch sẽ dù là dùng để phục vụ món lẩu cay. Sau khi chắc chắn, Cô mới kéo ghế ngồi xuống.
Cô còn để ý rằng giấy ăn trên bàn có vẻ loại mới, chất lượng tốt hơn hẳn so với lần đầu tiên Cô đến.
Một lát sau, Tôn Miểu bê ra hộp lẩu được đựng trong hộp dùng một lần:
“Hơi nóng đó, cô ăn chậm thôi nhé.”
Hệ thống thùng giữ nhiệt mà Tôn Miểu dùng đúng là một phát minh vượt xa sức tưởng tượng. Nó không chỉ kín tuyệt đối, ngăn không để mùi hương thoát ra ngoài, mà khả năng giữ nhiệt cũng đáng kinh ngạc.