Bày Quán Ăn Nhỏ Công Lược Phú Bà

Chương 15: Một câu hỏi bất ngờ

Câu hỏi đột ngột của Tô Thụy Hi khiến Tôn Miểu ngạc nhiên. Theo phản xạ, cô hỏi lại:

“Cái gì cơ?”

Gương mặt Tô Thụy Hi vẫn giữ vẻ lạnh lùng, không chút biểu cảm nhưng giọng nói lại khá kiên nhẫn:

“Cô có hối hận khi giúp cô hộ sĩ nhỏ kia không?”

Cô hộ sĩ trông trẻ trung, non nớt, chỉ tầm 21-22 tuổi, có lẽ vẫn còn là thực tập sinh. Tô Thụy Hi và Tôn Miểu đều lớn tuổi hơn nên việc gọi cô gái ấy là “tiểu hộ sĩ” nghe cũng hợp lý.

Chính Tô Thụy Hi cũng không hiểu tại sao mình lại hỏi câu này. Có lẽ do tâm trạng hôm nay không tốt, mà lý do chính vẫn là ngày mai cô không thể ăn cơm chiên trứng nữa. Nhưng điều bất ngờ là Tôn Miểu lại cười rất tươi, ánh mắt sáng lên:

“Hối hận gì chứ? Cũng đâu có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra. Vả lại, còn có cô giúp tôi mà.”

Tô Thụy Hi nhướng mày, trả lời dứt khoát:

“Tôi giúp cô vì tôi có khả năng.”

Câu nói ấy là sự thật. Hôm nay, cô giúp Tôn Miểu một phần vì thấy cơm chiên trứng ngon, một phần vì cảm thấy không ưa cái cách từ Định làm khó người khác. Ngày mai, có khi cô lại giúp một người khác, chỉ vì cô muốn. Với cô, những việc này chẳng cần lý do.

Tô Thụy Hi có tiền, có mối quan hệ rộng. Những chuyện như thế này chỉ cần nhấc điện thoại, nói vài câu là xong. Nhưng đối với Tôn Miểu, mọi thứ lại không đơn giản như vậy. Là một người bán hàng rong, mỗi ngày cô đều phải vất vả. Nếu thật sự gặp rắc rối lớn, chẳng phải 500 đồng kiếm được hôm nay sẽ trở thành công cốc sao?

Những lời này, Tô Thụy Hi chỉ nghĩ trong đầu mà không nói ra. Rốt cuộc, giữa cô và Tôn Miểu cũng chỉ là những người xa lạ tình cờ gặp gỡ. Một người là khách mua cơm, một người là người bán hàng. Sau hôm nay, khả năng cao họ sẽ không còn bất kỳ liên hệ nào… Trừ khi cô lại đến bệnh viện và rồi vẫn tiếp tục thèm cơm chiên trứng của cô nàng bán hàng rong ấy.

Sau khi nói lời từ biệt, Tô Thụy Hi bước vào bệnh viện để truyền nước biển. Tôn Miểu thì leo lên chiếc xe ba bánh chạy bằng điện của mình, theo chỉ dẫn từ cảnh sát, lái xe đến địa chỉ được giao. Còn cô hộ sĩ nhỏ cùng từ Định, họ ngồi trên xe cảnh sát để giải quyết các thủ tục tiếp theo.

Khi đến đồn cảnh sát, Tôn Miểu vừa bước vào đại sảnh liền nhìn thấy một người phụ nữ mặc đồ công sở chỉnh tề, toát lên phong thái của một luật sư chuyên nghiệp. Người phụ nữ ấy tiến lại gần, chìa tay ra và nói:

“Chào cô, tôi là luật sư được Tô tiểu thư mời đến. Cô là Tôn Miểu đúng không? Đừng lo lắng, tôi đã nghe Tô tổng kể chi tiết. Cứ giao mọi việc cho tôi.”

Tôn Miểu bắt tay với vị luật sư, sau đó không cần nói thêm lời nào. Mọi chuyện diễn ra suôn sẻ dưới sự xử lý của cô luật sư. Chỉ trong vòng nửa giờ, vụ hòa giải đã kết thúc. Tiếp đó, luật sư còn đưa Tôn Miểu đi nộp đơn kiện, viết giúp cô bản thảo và kiểm tra lại kỹ lưỡng từng chi tiết.

“Chuyện này nhỏ thôi, có thể xử lý xong ngay hôm nay." luật sư vừa nói vừa mỉm cười.

Không biết có phải vì quy trình pháp lý ở thế giới này quá nhanh gọn hay không nhưng quả thật, vụ kiện được giải quyết trong thời gian rất ngắn. Buổi chiều, phán quyết đã được đưa ra và tiền bồi thường nhanh chóng được chuyển vào tài khoản của Tôn Miểu.

Mặc dù cả buổi chiều không buôn bán được nhưng khoản bồi thường cộng với phí tốn công sức cũng lên đến 2.000 đồng.

Tuy vậy, Tôn Miểu không khỏi băn khoăn, tự hỏi liệu khoản bồi thường này có đủ để chi trả cho vị luật sư trước mặt hay không. Thấy được sự lo lắng trong mắt cô, vị luật sư cười nhẹ và trấn an:

“Cô không cần lo đâu, chắc chắn sẽ không có chuyện tôi bị thiệt thòi. Hơn nữa, vụ kiện này đối với tôi quá rõ ràng, lại thêm tôi cũng rất khâm phục hành động dũng cảm của cô. Vì thế, chúng ta bỏ qua chuyện phí luật sư nhé.”