Nhưng khi vị ngọt thanh từ canh trứng vừa tan trên đầu lưỡi, cô lại cảm thấy... vẫn chưa đủ. Đúng như lần trước, vừa khai vị xong là cái dạ dày liền “lên tiếng đòi quyền lợi”. Không thể cưỡng lại cảm giác thèm ăn, Tô Thụy Hi tiếp tục giải quyết luôn hộp cơm chiên trứng bên cạnh.
Tiết trời tháng Tư thật dễ Côu, không quá nóng cũng chẳng lạnh. Cơm chiên trứng vừa ra khỏi nồi vẫn còn thoang thoảng hơi ấm. Ban đầu, cô chẳng để ý kỹ nhưng giờ đây dưới ánh nắng nhẹ nhàng, từng hạt cơm vàng óng ẩn hiện, đẹp chẳng khác nào những bông hoa cúc nhỏ xinh đang nở rộ.
Vì bàn ghế ở đây khá thấp, Tô Thụy Hi phải đặt túi xách lên đùi để làm “bàn phụ trợ”. Sau đó, cô cầm hộp cơm lên, nghiêng người, dùng đôi đũa gắp từng miếng cơm đưa lên miệng. Nhìn động tác có chút không “đoan trang” này, nếu cha mẹ cô mà thấy, chắc chắn sẽ nhắc nhở rằng “ăn uống phải giữ ý tứ”.
Nhưng nghĩ kỹ lại, cô đang ngồi quán vỉa hè cơ mà, còn gì để câu nệ lễ nghi nữa chứ?
Tô Thụy Hi ăn rất nhanh. Khi cảnh sát và hộ sĩ vẫn chưa quay lại, cô đã dọn sạch sẽ cả chén canh lẫn hộp cơm chiên trứng. Thật sự không để dư một chút gì, dù chỉ là một hạt cơm hay một giọt canh.
Sau bữa ăn, cô xoa bụng, ánh mắt thoáng nét thất thần.
Ngày mai là ngày cuối cùng cô phải truyền dịch. Điều đó cũng đồng nghĩa rằng cô không còn lý do gì để tới bệnh viện nữa. Và nếu không tới bệnh viện, làm sao cô có thể thưởng thức món cơm chiên trứng thần thánh này thêm lần nào nữa?
Nhưng cha mẹ từng dạy rằng, làm việc gì cũng phải biết điểm dừng. Ăn liền ba ngày cơm chiên trứng, cũng coi như đủ để thỏa mãn rồi. Có lẽ... đã đến lúc cô phải từ bỏ thôi.
Đứng dậy, Tô Thụy Hi quét mã QR thanh toán, chuyển cho Tôn Miểu 50 tệ.
Tôn Miểu vội nói:
“Nhiều quá rồi, chỉ cần hai mươi thôi."
“Tiền canh nữa.”
Tôn Miểu ngượng ngùng, muốn trả lại phần dư nhưng với tính cách cố chấp của Tô Thụy Hi, cô đã không để lại mã QR thì Tôn Miểu cũng chẳng có cách nào chuyển lại được. Mặc cho Tôn Miểu năn nỉ thêm vài câu, Tô Thụy Hi giả vờ không nghe thấy.
Cảnh sát lúc này mới lên tiếng nhắc nhở:
“Bà chủ nhỏ, dọn dẹp sạp đi. Một lát nữa chúng ta cần đến đồn để làm rõ thêm. Nếu các người không muốn hòa giải thêm lần nào nữa, vậy thì ký tên vào biên bản rồi theo con đường tố tụng mà giải quyết.”
Tôn Miểu đáp gọn:
“Được ạ.”
Cô nhanh chóng lau sạch bàn ghế, thu dọn gọn gàng mọi thứ. Ngay cả thùng rác cũng đã lót túi sẵn và trước khi rời đi, cô còn lấy một xô nước nhỏ để lau lại sàn nhà. Cảnh sát đứng nhìn, không khỏi gật gù:
“Cô chủ này quả thật rất chu đáo.”
Những hành động tỉ mỉ ấy cũng lọt vào mắt Tô Thụy Hi. Cô bất giác nghĩ thầm:
“Quả là một người vừa chăm chỉ vừa trách nhiệm.”
Lúc này, tiểu hộ sĩ từ trong đi ra, tiếp tục giục Tô Thụy Hi nhanh chóng quay lại truyền dịch. Ngay cả Tôn Miểu cũng góp lời khuyên nhủ vài câu. Nhưng điều bất ngờ là lần này, Tô Thụy Hi lại không phản đối.
Trước khi rời đi, cô quay sang Tôn Miểu, nở một nụ cười:
“Cho tôi xin số điện thoại của cô được không?”
Tôn Miểu hơi ngạc nhiên nhưng vẫn nhanh chóng đáp lại. Tô Thụy Hi giải thích:
“Để tôi chuyển cho luật sư. Cô ấy đang trên đường đến đồn cảnh sát rồi. Đến lúc đó, cô ấy sẽ giúp cô giải quyết mọi chuyện. Đừng lo lắng quá.”
Tôn Miểu cảm động, mỉm cười đáp:
“Cảm ơn cô nhiều lắm.”
“Không có gì đâu.”
Nói xong, Tô Thụy Hi xoay người chuẩn bị vào phòng truyền nước biển. Thế nhưng, trước khi đi, cô bất ngờ quay lại, như bị điều gì thôi thúc, buột miệng hỏi một câu:
“Cô có hối hận không?”
Câu hỏi ấy khiến Tôn Miểu khựng lại. Cô không hiểu Tô Thụy Hi đang ám chỉ điều gì nhưng trước ánh mắt nửa nghiêm túc, nửa như đùa của đối phương, cô chỉ biết mỉm cười nhẹ nhàng, không trả lời, cũng không hỏi thêm.