Hai người họ không đi xa, chỉ vừa đủ để tiếng xào nấu trên bếp, đặc biệt là tiếng thìa va vào nồi, lọt vào tai Tô Thụy Hi. Tôn Miểu chẳng có ý định nghe lén vì nghe trộm người khác nói chuyện điện thoại chẳng phải là hành động đạo đức.
Xong xuôi phần cơm chiên trứng, Tôn Miểu nhìn về phía Tô Thụy Hi, người vẫn còn đang trò chuyện. Do dự đôi chút, cô quyết định đTôi hộp cơm chiên trứng lại gần. Thấy vậy, Tô Thụy Hi mỉm cười và vẫy tay ý bảo cô cứ mang tới.
Khi tiến lại gần, dù không cố ý, Tôn Miểu vẫn vô tình nghe được vài đoạn ngắn trong cuộc gọi của Tô Thụy Hi. Những từ như “Khởi tố” hay “Bằng hữu” vang lên đủ rõ để cô nhận ra, hẳn là Tô Thụy Hi đang bàn chuyện giúp mình kiện Từ Định.
Một cảm giác vui sướиɠ len lỏi trong lòng Tôn Miểu. “Mình là bằng hữu của cô ấy cơ đấy." cô nghĩ thầm. Nhưng rồi, ý nghĩ ấy nhanh chóng bị một sự thật phũ phàng dập tắt.
“Không đáng." cô tự nhủ, “mình nhất định không được thích gái thẳng.”
Đưa cơm chiên xong, Tôn Miểu quay lại tiếp tục chuẩn bị món canh trứng. Món này cô chưa từng luyện qua bài bản như cơm chiên trứng nên tất nhiên không thể đạt đến độ hoàn hảo như vậy. Cơ mà nhờ hệ thống “bàn tay vàng” hỗ trợ, kỹ năng nấu cơm chiên của cô đã đạt mức thần sầu đến nỗi chính cô ăn còn thấy đây là món ngon nhất thế giới.
Dẫu vậy, dù thiếu chút tinh túy trong tay nghề làm canh, Tôn Miểu vẫn làm được một món “ra hồn”. Kinh nghiệm xào trứng đã quá thuần thục, thêm vào chút nguyên lý cơ bản học lỏm từ hệ thống, cô cũng biết cách căn lửa, nêm nếm gia vị sao cho hợp lý.
Một bát canh trứng ngon lành được hoàn thành: lòng trắng trứng bồng bềnh như đám mây, rau xanh thái nhỏ rải đều, gia vị không cần cầu kỳ, chỉ chút muối, chút bột ngọt, thêm một nhúm đường để hương vị thêm trọn vẹn. Nghe thì đơn giản nhưng để đạt đến trình độ này không phải ai cũng làm được.
Nghệ thuật đánh trứng của Tôn Miểu thật khiến người khác thán phục. Trứng được đánh mỏng nhẹ, nổi bồng bềnh trên bề mặt canh, như những tầng mây vàng óng đan xen sắc trắng mềm mại. Xen giữa đó là những đốm xanh biếc của rau, tạo nên một bức tranh đầy hấp dẫn. Chỉ cần nhìn thôi, người ta đã cảm thấy vị giác như được đánh thức.
Khi nhấp một ngụm canh, hương vị nhẹ nhàng nhưng không nhạt nhẽo, tươi mát nhưng vẫn đậm đà, mang theo chút vị ngọt thanh tinh tế khiến người uống không khỏi thích thú.
Tô Thụy Hi thực sự cảm nhận được tài nghệ nấu nướng của Tôn Miểu. Với kỹ năng thế này, chỉ cần đến bất kỳ nhà hàng nào, cô ấy chắc chắn có thể đảm nhận vị trí bếp trưởng. Tuy nhiên, điều mà Tô Thụy Hi không biết là toàn bộ tay nghề xuất sắc này của Tôn Miểu chỉ giới hạn trong việc làm cơm chiên trứng và một vài món liên quan đến trứng cùng cơm.
Nếu vượt ra khỏi phạm vi đó, có lẽ mọi sự tinh tế đều sẽ sụp đổ ngay lập tức.
Khi chén canh trứng nóng hổi chạm đến dạ dày, cả cơ thể Tô Thụy Hi dường như sống lại. Cơn đau âm ỉ ở bao tử bỗng chốc dịu đi, khiến cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Tất nhiên, đó không phải vì chén canh này là “linh đan diệu dược”, mà hoàn toàn do hiệu ứng tâm lý.
Nhưng chỉ cần tạo được một cảm giác an ủi như thế thôi, đã là điều không dễ dàng.
Tô Thụy Hi vốn mắc chứng đau bao tử vì thói quen ăn uống thất thường và quá kén chọn. Vậy nên, khi đồ ăn ngon vừa lấp đầy bụng, tình trạng của cô cũng phần nào được cải thiện. Chỉ với một chén canh trứng, so với khẩu phần thường ngày của cô, thế này đã quá đủ.
Chỉ có điều, chén canh trứng mà Tôn Miểu chuẩn bị không phải loại “nhỏ nhắn xinh xắn” gì cho cam. Tất cả đều được đựng trong hộp dùng một lần giống với cơm chiên trứng, nhìn kỹ thì là cả một chén canh lớn. Tô Thụy Hi không ngờ rằng mình lại có thể uống hết sạch như vậy.