Bày Quán Ăn Nhỏ Công Lược Phú Bà

Chương 16: Một câu hỏi bất ngờ (2)

Sự hào phóng và chuyên nghiệp của vị luật sư khiến Tôn Miểu vừa cảm kích vừa bất ngờ. Một ngày tưởng như đầy rắc rối lại khép lại theo cách không thể tốt đẹp hơn.

Rời tòa án, Tôn Miểu cảm ơn và tạm biệt vị luật sư rồi leo lên chiếc xe ba bánh của mình. Giữa việc về nhà nghỉ ngơi một giấc ngon lành và tiếp tục bày quán kiếm tiền, cô không do dự mà chọn ngay vế sau.

Tiền, vẫn phải kiếm tiếp.

Buổi tối hôm đó, Tôn Miểu không gặp lại Tô Thụy Hi. Khi cô đến quầy hàng của mình, đã hơn 6 giờ, còn Tô Thụy Hi có lẽ đã xong việc và trở về công ty từ lâu. Tuy vậy, Tôn Miểu vẫn nghĩ: Ngày mai, có lẽ lại có thể gặp cô ấy.

Khoảng 6 giờ tối, đúng giờ cao điểm ăn tối, quán của Tôn Miểu lại đông nghịt khách. Trong số đó có cả cô hộ sĩ trẻ mà họ từng gặp buổi sáng. Sau khi mua một phần cơm chiên trứng, cô hộ sĩ không rời đi ngay mà đứng sang một bên, tranh thủ trò chuyện với Tôn Miểu.

Hầu hết thời gian, Tôn Miểu chỉ gật đầu hoặc đáp bằng những âm tiết ngắn vì cô đang nấu nướng, không tiện nói chuyện nhiều. Dù đeo khẩu trang chống dầu, cô vẫn tránh trò chuyện quá nhiều vì sợ ảnh hưởng đến cảm giác sạch sẽ của khách hàng. Chỉ lúc rảnh tay, như khi rửa nồi, cô mới đáp lại đôi ba câu.

“Cô không sao chứ? Sau khi rời Cục Cảnh Sát, Tôi quay lại bệnh viện mà cứ lo lắng. Người đó không làm khó Cô chứ?”

“Không sao cả.”

Cô hộ sĩ không bận tâm sự tiết kiệm lời của Tôn Miểu, chỉ tiếp tục nói với vẻ cảm kích:

“Thật sự cảm ơn Cô rất nhiều. Nếu không có Cô và Tô tiểu thư, hôm nay Tôi cũng không biết phải làm sao. Cả hai người đúng là đã cứu Tôi. Thật sự biết ơn Cô."

Tôn Miểu chỉ mỉm cười đáp lại. Trong lòng, cô không quá để tâm đến chuyện làm ơn nhưng nghe những lời cảm ơn chân thành như thế, cô vẫn thấy ấm lòng. Hóa ra, giúp người cũng có thể làm một ngày trở nên ý nghĩa hơn.

Cô hộ sĩ cũng vui lây, tiếp tục chân thành cảm tạ thêm một lần nữa.

Tôn Miểu tranh thủ vẫy tay nhẹ, ý bảo: “Không cần cảm ơn đâu.”

Khách đứng đợi cơm chiên phía trước nghe vậy không khỏi tò mò, bắt chuyện với cô hộ sĩ. Sau khi nghe kể về sự việc chiều nay, họ không giấu nổi sự ngạc nhiên, còn khen ngợi Tôn Miểu không ngớt:

“Ôi chà! Bà chủ nhỏ đúng là giỏi giang mà còn tốt bụng. Cơm chiên của cô cũng ngon tuyệt."

Bị khen bất ngờ, Tôn Miểu hơi ngượng, vừa lúc xong tay một phần cơm chiên. Cô đóng gói cẩn thận rồi đưa cho khách, cười đáp:

“Quá khen quá khen. Đây, cơm chiên của anh đây, cầm lấy ạ.”

Thực ra, Tôn Miểu cũng thuộc kiểu người vừa nguyên tắc vừa mềm lòng. Nếu thấy ai đó bị bắt nạt mà lại là con gái, cô mới sẵn lòng ra tay giúp đỡ. Ngược lại, nếu đổi thành một cô nàng đô con đang bắt nạt một chàng trai gầy gò, cô có lẽ sẽ giả vờ như không thấy. Đương nhiên, nếu là trường hợp một người lớn tuổi hϊếp đáp một đứa trẻ, cô chắc chắn sẽ giúp bên yếu thế.

Cô hộ sĩ sau một hồi dài cảm ơn, nhận ra đã muộn, vội vàng đặt một túi nhỏ xuống quầy rồi nói nhanh:

“Đây là chút quà tạ ơn, không đáng là bao. Lúc rảnh rỗi, Cô nhớ ăn cho ngọt miệng nhé. Giờ Tôi phải về làm rồi, cảm ơn Cô lần nữa nhé."

Tôn Miểu xua tay từ chối:

“Ôi, ngại lắm, cô cứ mang về đi.”

Cô hộ sĩ nghiêm túc lắc đầu:

“Không đáng bao nhiêu đâu mà, Cô đừng từ chối, không thì Tôi chẳng biết phải cảm ơn Cô thế nào nữa. Yên tâm nhé, đây không phải mấy thứ linh tinh kỳ cục mà gã Từ Định kia tặng đâu. Tôi toàn chọn đồ ăn vặt ngon lành thôi, đảm bảo Cô sẽ thích."

Tôn Miểu nghe vậy liền nghĩ, cũng đúng, chỉ là vài món đồ ăn vặt, không quá khách sáo. Cuối cùng cô nhận lấy túi quà.

Cô hộ sĩ chuẩn bị rời đi nhưng chẳng hiểu sao Tôn Miểu lại bất giác gọi với theo:

“Ê, cô này, Tô Thụy Hi sao rồi? Truyền nước xong ổn cả chứ?”