Sau Khi Trọng Sinh Ta Đọc Được Tâm Nữ Xuyên Qua, Ngồi Ổn Ở Đông Cung

Chương 19: Trói buộc

Tiết Mộng Kiều tiêu dao tự tại, ngông cuồng không kiềm chế? Đó là vì chưa bị tròng vào gông xiềng của thϊếp thất Đông Cung!

Đợi đến khi Nạp Lan Húc thật sự nạp Tiết Mộng Kiều vào Đông Cung, khi đó nàng “câu dẫn”… à không, phải là “chinh phục” những “liếʍ cẩu”… không đúng, là các nam phụ, e là cũng không dễ dàng như vậy!

Nhập gia tùy tục là chân lý muôn đời.

Bất kể Tiết Mộng Kiều từng sống ở thế kỷ 21 cởi mở đến đâu, nhưng nếu đã đến thế giới này, nàng ta phải tuân theo cách sống của thời đại này.

Một khi trở thành người của hoàng thất, nàng bắt buộc phải tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghi và quy củ.

Ngay cả mẫu nghi thiên hạ là Hoàng hậu cũng không ngoại lệ, Tiết Mộng Kiều dù ngông cuồng đến đâu cũng không thể vượt qua Hoàng hậu.

Việc giúp Tiết Mộng Kiều tranh thủ một danh phận chính là món quà đáp lễ của Sở Khanh cho “bóng đè” đêm qua.

Cuối cùng Sở Khanh cũng thuyết phục được Nạp Lan Húc, hắn không còn phản đối.

Đến khi hoàng đế đích thân ban cho Tiết Mộng Kiều danh phận Lương viện, lại ban thánh chỉ, đầu óc hỗn loạn của Nạp Lan Húc dần bình tĩnh lại.

Hắn chợt nhận ra việc sách phong Tiết Mộng Kiều làm Lương viện vẫn chưa được bàn bạc với nàng, điều này vi phạm nghiêm trọng nguyên tắc “công bằng tôn trọng” mà nàng luôn nhấn mạnh.

Nhưng thánh chỉ đã ban xuống, quân vô hí ngôn. Huống chi đây lại là Thái Tử trước mặt đế hậu cầu xin ân điển cho Tiết Mộng Kiều, với thân phận trữ quân, hắn không thể nuốt lời.

Sắc mặt Nạp Lan Húc không được tốt, trừng mắt nhìn Sở Khanh bên cạnh – tất cả đều tại nàng bày ra chủ ý này.

Sở Khanh hoàn toàn không để ý đến ánh mắt như dao găm của hắn, dù ánh mắt đó có sắc bén đến đâu cũng không thể xuyên thủng da thịt nàng. Ánh mắt hắn có hung ác đến đâu, nàng cũng chẳng hề tổn hại.

Đế hậu lần lượt nhận trà do Sở Khanh dâng lên, sau khi uống trà, Hoàng hậu sai Triệu ma ma thưởng cho nàng hai chiếc túi tiền nặng trĩu.

Sở Khanh nhận lấy túi tiền, cúi đầu tạ ơn.

Hoàng hậu tự mình đứng dậy đỡ nàng, mắt đầy ý cười. “Con ngoan, vất vả cho con rồi.”

Bà cũng là người nhà họ Sở, là đường cô của Sở Khanh, trong lòng tự nhiên thiên vị nàng.

Hoàng hậu vốn coi trọng đích nữ Sở Tiêm Dao, tiếc là Sở Tiêm Dao nhất quyết đổi gả cho Lệ vương Nạp Lan Hạo, khiến Hoàng hậu vô cùng thất vọng.

Hiện giờ Sở Khanh mới là con dâu ruột của bà, ai thân ai sơ đã quá rõ ràng.

Đế hậu biết rõ mức độ si mê của Thái Tử với Tiết Mộng Kiều, càng hiểu rõ việc Sở Khanh khiến Thái Tử ngủ lại tẩm điện và thuận lợi động phòng đêm tân hôn là điều bất ngờ đến nhường nào.

Có lẽ vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Sở Khanh này chính là người có thể khiến Thái Tử đang lạc lối biết đường quay về!

Đế hậu lại ban thưởng cho Sở Khanh rất nhiều gấm vóc lụa là, châu báu và trang sức quý giá, còn sai người chuẩn bị xe ngựa để đưa về Đông Cung.

Cho đến khi nghi thức dâng trà kết thúc, vẫn không thấy bóng dáng của phu thê Lệ vương.

Ánh mắt Sở Khanh chớp động, như vô tình hỏi một câu: “Đích tỷ sao vẫn chưa đến dâng trà cho phụ hoàng và mẫu hậu?”

Sắc mặt Hoàng thượng hơi mất tự nhiên, Hoàng hậu thì cười lạnh một tiếng, nói: “Đêm tân hôn ngọt ngào, tân phu thê quấn quýt không rời, tiếc một khắc chia xa, tự nhiên không đến dâng trà được.”

“Thôi bỏ đi.” Hoàng thượng xua tay, bất đắc dĩ nói: “Lệ vương luôn hành động khác người, cứ mặc kệ hắn đi!”