Dù sao Lệ vương không phải trữ quân, mọi việc không cần quá câu nệ. Hơn nữa, Hoàng thượng đối với Lệ vương và mẫu phi quá cố của hắn vẫn luôn áy náy, nên cũng có phần khoan dung hơn với Lệ vương.
Hoàng hậu lại không chịu bỏ qua: “Lệ vương thì thôi đi, hắn vốn phóng túng khó kiềm chế, bổn cung cũng chẳng dám mong cầu hắn có lòng hiếu thảo. Nhưng Lệ vương phi cũng không thấy bóng dáng, thật sự là kỳ lạ!”
Nàng biết rõ, nếu Lệ vương đã quấn lấy Sở Tiêm Dao, một thiếu nữ yếu đuối như vậy làm sao có thể thoát thân đến trung cung thỉnh an dâng trà.
Nhưng trong lòng nàng oán giận Sở Tiêm Dao không biết điều, nên đơn giản đổ hết mọi lỗi lầm lên đầu đối phương.
Sở Khanh khẽ mím môi, biết rằng từ ngày Sở Tiêm Dao gả cho Lệ vương, nàng đã hoàn toàn mất đi chỗ dựa vững chắc là Hoàng hậu.
Sau khi trách cứ Sở Tiêm Dao, Hoàng hậu lại thân thiết nắm lấy tay Sở Khanh, ôn tồn khen ngợi: “Khanh nhi, vẫn là con hiểu chuyện! Thái Tử có thể cưới được con là phúc khí của nó, là phúc khí của phụ hoàng và mẫu hậu, cũng là phúc khí của bá tánh Thiên Thịnh quốc. Con từ nhỏ đã ngoan ngoãn hiểu chuyện, bổn cung đã sớm nhận ra con là người có phúc.”
Dứt lời, bà liền tháo một chiếc phượng thoa trên mái tóc, tự tay cài lên búi tóc của Sở Khanh.
Bên cạnh, Nạp Lan Húc đã sớm như ngồi trên đống lửa, đứng ngồi không yên, nào còn tâm trạng xem cảnh mẹ chồng nàng dâu hòa thuận vui vẻ này. Hắn lo lắng không biết Tiết Mộng Kiều sau khi nhận được thánh chỉ phong làm Lương viện có nổi cơn thịnh nộ hay không.
Hắn đứng lên, nhíu mày nói với giọng điệu thiếu kiên nhẫn: “Chúng ta nên hồi phủ thôi!”
Sở Khanh lại không vội, mà khẽ thưa với Hoàng thượng và Hoàng hậu: “Nhi thần còn chưa đến thỉnh an Thái Hậu nương nương.”
Thái Hậu hiện tại không phải là thân sinh mẫu thân của Hoàng thượng, nhưng địa vị và bối phận của bà ở đó, nàng nhất định phải hỏi qua.
Hoàng thượng cũng có chút cảm động, từ đáy lòng khen ngợi nàng: “Đứa trẻ hiểu truyện, thật khó cho con vẫn giữ lòng hiếu thảo, mọi việc đều suy xét chu đáo. Chỉ là Thái Hậu mấy ngày nay cảm nhiễm phong hàn, sức khỏe không tốt, đợi khi nào người khỏe hơn sẽ cho triệu kiến con.”
Lúc này Sở Khanh mới khẽ cúi người hành lễ, cáo từ Hoàng thượng và Hoàng hậu, theo Nạp Lan Húc rời đi.
Kết thúc nghi thức dâng trà, nàng không chỉ nhận được sự tán thành của Hoàng thượng và Hoàng hậu, vững vàng vị trí Thái Tử Phi, mà còn tiện thể cầu được danh phận “Lương viện” cho Tiết Mộng Kiều.
Đông Cung Lương viện tương đương với lệnh phong tứ phẩm, đối với những khuê nữ bình thường mà nói, đó là vinh quang một bước lên mây. Nhưng đối với Tiết Mộng Kiều, người tâm cao khí ngạo, đó lại là sự sỉ nhục về tinh thần và gông xiềng trói buộc về hành động.
Tiết Mộng Kiều vốn khinh thường việc làm thϊếp thất, giờ đây lại bị Hoàng thượng đích thân sắc phong làm Đông Cung Lương viện, hơn nữa còn do chính Thái Tử cầu xin.
Đã mang thân phận Đông Cung Lương viện, sau này nàng ta muốn tự do phóng khoáng, e là không còn hợp lẽ phải nữa!