Hôm nay vừa rạng đông, ma ma giáo dưỡng từ Trung Cung đã đến Đông Cung để kiểm nghiệm khăn trải giường tân hôn. Tấm khăn quả nhiên vương vết máu đỏ, điều này một lần nữa khiến cả hoàng cung xôn xao.
Đế hậu vui mừng đến rơi nước mắt, cảm thấy thế gian vẫn còn tràn ngập những điều tốt đẹp và hy vọng, vẫn đáng để chờ mong.
Khi tin tức Thái Tử đích thân cùng Thái Tử Phi đến Trung Cung thỉnh an dâng trà truyền đến, đế hậu còn tưởng mình nghe nhầm. Hoàng hậu kích động đến mức làm đổ cả chén trà trong tay.
“Thái Tử thật sự tự mình đi cùng Thái Tử Phi đến dâng trà sao?” Hoàng hậu không giữ được vẻ trầm ổn thường ngày, bà hỏi lại một lần với giọng điệu không chắc chắn.
“Bẩm Hoàng hậu nương nương, xe ngựa của Thái Tử điện hạ và Thái Tử Phi đã sắp đến Trung Cung.” Nội thị cung kính bẩm báo.
Hoàng đế và Hoàng hậu nhìn nhau, cả hai đều thấy được những giọt lệ vui mừng trong mắt đối phương – có lẽ nhi tử của bọn họ vẫn còn có thể cứu vãn!
Đế hậu vô cùng hưng phấn, vui mừng như vừa thoát khỏi cảnh tuyệt vọng.
Cho đến khi Nạp Lan Húc với khuôn mặt tuấn tú lạnh tanh bước vào, vừa gặp mặt đã lên án mạnh mẽ hành vi vô sỉ của đế hậu khi phái ám vệ ám sát Tiết Mộng Kiều, hai người họ mới dần tỉnh mộng.
Hóa ra sự si mê của nhi tử bọn họ dành cho Tiết Mộng Kiều vẫn không hề suy giảm, chỉ là cuối cùng hắn cũng chịu chia sẻ chút ân sủng cho nữ nhân khác ngoài Tiết Mộng Kiều.
“…Nếu Mộng Kiều gặp bất trắc gì, nhi thần tuyệt đối sẽ không sống một mình!” Nạp Lan Húc dùng một câu cảnh cáo đanh thép kết thúc những lời phẫn nộ và oán hận với đế hậu.
Đế hậu vẫn như mọi khi, một người thì tức giận đến mặt mày tái xanh, người còn lại thì run rẩy cả người.
Chưa đợi họ kịp phản ứng, Sở Khanh đã bước đến trước mặt Nạp Lan Húc, khẽ mở đôi môi đỏ mọng: “Điện hạ, chàng quên những lời thề non hẹn biển đêm qua với thϊếp rồi sao? Chàng đã nói rất thích sự dịu dàng của thϊếp, nói thϊếp và Tiết cô nương mỗi người một vẻ, còn nói sẽ chia đều ân sủng cho cả hai cơ mà.”
Vẻ oán giận trên mặt Nạp Lan Húc lập tức cứng đờ. Lúc này hắn mới nhớ ra mình không thể tiếp tục gây thù hằn với đế hậu vì Tiết Mộng Kiều, nếu không chỉ rước thêm phiền phức cho nàng.
Nhận thức được điều này, hắn hắng giọng, dịu giọng nói: “Ừm, Cô không quên.”
Sở Khanh kéo tay hắn đến trước mặt đế hậu, cười đề nghị: “Điện hạ không bằng nhân cơ hội này cầu xin phụ hoàng và mẫu hậu ban cho Tiết cô nương một danh phận, vừa có thể dứt những lời đồn đại lung tung bên ngoài, vừa có thể tránh những nghi kỵ vô ích. Tiết cô nương trở thành người của Thái Tử điện hạ, thϊếp thân cũng tiện bề chăm sóc nàng, phụ hoàng và mẫu hậu cũng bớt lo lắng.”
Nghe những lời của Sở Khanh, Nạp Lan Húc hoàn toàn tỉnh táo lại.
Hắn biết rõ lời Sở Khanh nói rất có lý: Hắn càng tỏ ra quan tâm đến Tiết Mộng Kiều, đế hậu càng thêm kiêng kỵ nàng, ngược lại có thể gây thêm họa cho nàng.
“Điện hạ.” Sở Khanh dùng ánh mắt ra hiệu cho hắn, nhẹ nhàng lặp lại: “Thỉnh ngài cầu xin một danh phận cho Tiết cô nương đi!”
Nàng và Tiết Mộng Kiều chưa từng gặp mặt, đối phương đã muốn gϊếŧ chết nàng.
“Bóng đè” đêm qua tuy không khiến cô kinh hãi đến mức suy sụp, nhưng đã chọc giận nàng thật sự.
Đối với sự hung hăng của Tiết Mộng Kiều, Sở Khanh đương nhiên phải đáp trả thích đáng.