Tận Thế: Vì Sợ Chết Nên Tui Mang Theo Một Ít Kỹ Năng Trị Liệu

Chương 4: Đội Sao Băng

Ánh mắt Úc Chiêu di chuyển, dừng lại trên khuôn mặt một người đeo mặt nạ che nửa phần dưới. So với người ngồi ghế phụ bên phải, ánh mắt của người này thâm trầm và khó đoán hơn nhiều. Nhưng ngay khi ánh mắt ấy nhìn sang cô, Úc Chiêu có cảm giác như toàn bộ suy nghĩ của mình đã bị nhìn thấu.

Cô gái tóc bạch kim và người đeo mặt nạ tạo thành thế bao vây, khiến Úc Chiêu hiểu rõ: Cho dù cô bộc phát bất ngờ, cũng khó có khả năng thoát được vòng vây của họ trừ khi sở hữu sức mạnh vượt trội.

“Không sao đâu, Phương Tiêu. Chúng ta có Tô Mộc Trầm mà.” Cô gái tóc bạch kim hờ hững nói. “Dù cô ta có mánh khóe tâm linh nào, cũng chẳng thể hơn được một dị hóa giả thuộc hệ tâm linh quý giá, đúng không?”

Úc Chiêu tinh ý nhận ra chàng trai trẻ ngồi ghế phụ bên trái hơi cúi đầu, cằm rụt vào cổ áo khoác dựng cao. Trong ánh sáng lờ mờ, dường như tai anh ta đang đỏ lên.

Cô gái tóc bạch kim ngừng xoay chiếc mặt nạ trong tay, nghiêng người về phía trước. Đôi mắt xanh biếc như đá quý lóe lên sự chán ghét và ác ý: “Nói đi, tà giáo. Đồng bọn của cô đâu? Sao cô không bị dị biến hay biến thành zombie, mà bọn chúng lại bỏ rơi cô chạy trốn? Chẳng phải các người luôn tự hào là một khối đoàn kết sao? Không nói à? Không sao. Đợi đến khi vào phòng thẩm vấn ở Lam Thiên Thành, xem cô còn giữ im lặng được bao lâu.”

[Tiếp tục giữ thân phận. Khải Thị Bình Minh chắc chắn sẽ cử người đến cứu cô.] Hệ thống nói. [Điều này sẽ giúp cốt truyện tiến triển thuận lợi.]

[Cốt truyện?] Úc Chiêu nhướng mày. [Ý mày là cốt truyện nam chính đã chết, chẳng biết thế giới có còn tồn tại không ấy hả? Hay là chúng ta đơn giản hơn, mày chỉ cần chỉ cho tao chỗ vách đá nơi nguyên thân bị hất xuống, tao nhảy thẳng xuống luôn cho rồi.]

Cô nhớ mình bị Quý Á Ảnh đánh văng đi, không tận mắt chứng kiến cái chết của Thẩm Nhất Dục. Nhưng cô biết rõ thiết lập của thế giới này: Một khi dị hóa vật bắt đầu biến dị, quá trình này sẽ không thể đảo ngược.

[Đừng nói những lời tức giận.] Hệ thống bình tĩnh. [Mặc dù tôi không rõ điều gì sẽ xảy ra sau cái chết của Thẩm Nhất Dục, nhưng cô vẫn đang sống.]

[Còn sống thì nhất định phải theo kế hoạch bọn mày đặt ra à?]

Hệ thống nhanh chóng nhận ra sự thay đổi trong giọng điệu của cô: [Cô…]

Chưa đợi hệ thống nói xong, trong tần suất giao tiếp dồn dập giữa họ, Úc Chiêu bất ngờ ngả người về phía sau, để lưng va mạnh vào ghế xe. Cô không thể lui thêm được nữa, ánh mắt ánh lên sự chán ghét rõ ràng:

“Tránh xa tôi ra, đồ bắt cóc.”

Bắt cóc?

Lilian ngẩn người.

Trong xe, những người khác cũng bất giác ngừng thở. Các ánh mắt, cả công khai lẫn thầm lén, đều đổ dồn về phía cô.

"Đúng vậy, tôi đã bỏ trốn. Các người muốn gϊếŧ hay tra tấn gì thì cứ làm đi." Úc Chiêu thách thức, ánh mắt không hề trốn tránh, nhìn thẳng vào Lilian: "Tôi đã nói từ trước rồi, bất kể các người muốn gì, tôi cũng sẽ không ngoan ngoãn làm theo. Tôi khuyên các người nên gϊếŧ tôi ngay, hoặc thả tôi ra sớm."

Giọng cô chắc nịch, dứt khoát đến mức mọi người trong xe đều sững sờ.

Úc Chiêu không để lộ chút cảm xúc nào, nhưng cô âm thầm quan sát. Cô biết mình đã đặt cược đúng.

Cô là trẻ mồ côi. Việc sống sót trong một môi trường phức tạp và bảo vệ được người bạn duy nhất là nhờ vào sự quyết đoán và can đảm. Lần này, cô đánh cược rằng danh tiếng của đội Sao Băng là thật, rằng họ sẽ không gϊếŧ nhầm người vô tội.

Tiểu Hoa từng nói Úc Chiêu có một loại khí chất đặc biệt: chỉ cần cô nhìn ai đó với ánh mắt cầu xin, người ta rất khó từ chối cô.

Nhưng Úc Chiêu lại không bao giờ học được cách cầu xin.

Đây là tận thế. Những người trước mặt đều là chiến binh vũ trang tận răng. Cô biết rõ logic của thế giới này khác xa với thời bình. Yếu đuối sẽ không mang lại sự thương hại. Cô không thể trở thành tù nhân. Cô phải phá vỡ thế cục.

Chỉ cần thế giới này còn tồn tại, cô nhất định phải sống sót.

Nhưng cô không thể vào Lam Thiên Thành với danh phận hiện tại!

"Khoan đã." Lilian ngơ ngác nhìn những người khác: "Cô ta đang nói gì thế? Trước đây các người bắt được giáo đồ của Khải Thị Bình Minh có như vậy không? Sao thấy lạ lạ?"

"Diễn kịch chăng?" Chàng trai đang lái xe đeo tai nghe lên tiếng: "Hay để Tô Mộc Trầm thử xem?"

Người phụ nữ đeo mặt nạ lập tức ngồi thẳng dậy, cả xe nhanh chóng im lặng.

Rõ ràng đây là người đứng đầu. Úc Chiêu nhìn sang cô ta, đối mặt với ánh mắt soi xét, cô không động đậy, cũng không né tránh.

"Trong nhóm chúng tôi có một dị hóa giả hệ tâm linh. Nếu cô nói dối, chúng tôi sẽ biết ngay." Giọng nói của người phụ nữ rất nhẹ nhàng, nhưng lại mang theo uy lực. "Cô không phải giáo đồ của Khải Thị Bình Minh?"