Năng lực này lại là thứ mà tổ chức Khải Thị Bình Minh, những kẻ tôn thờ quái vật như thần minh, thèm khát nhất. Vì vậy, Thẩm Nhất Dục bị chúng xem như thánh tử, trở thành mục tiêu săn lùng của tổ chức này, bao gồm cả "nguyên thân" của cô trong thế giới này.
Nhận ra mối nguy hiểm mà bản thân mang lại cho liên minh văn minh, Thẩm Nhất Dục đã tự nguyện rời căn cứ vào năm 18 tuổi, bắt đầu hành trình trở nên mạnh mẽ và đối đầu với quái vật.
Ở phần cuối câu chuyện, Thẩm Nhất Dục một mình tiến vào cửa hang ổ quái vật, liếc nhìn những người khác một lần cuối rồi bước vào.
Và… Hết truyện.
Tác giả giải thích rằng quái vật là thần minh, không thể bị con người đánh bại. Nhưng độc giả không đồng tình, Úc Chiêu cũng thấy nghẹn họng như nuốt phải cục đờm không thể nhổ ra.
Bây giờ khi cô thực sự bước vào thế giới này, nhớ đến những con quái vật kinh dị và đám người biến dị kỳ quái, Úc Chiêu đột nhiên nhớ ra mình đã được trao khả năng chữa trị.
Cô nhớ rất rõ, bàn tay bóng tối của Quý Á Ảnh đã xuyên thủng xương sườn cô nhưng giờ đây cô vẫn sống, chỉ cảm thấy đau nhức mà không có dấu hiệu mất máu đến chết. Điều đó chứng minh năng lực của cô đã phát huy tác dụng, cứu mạng cô.
Biết rằng ngay cả vết thương nghiêm trọng như vậy cũng có thể được chữa lành, nỗi lo lắng của Úc Chiêu phần nào dịu bớt.
[Rốt cuộc đây là chuyện gì?] Cô hỏi trong lòng.
[Cô bị liên minh văn minh bắt giữ.] Hệ thống đáp. [Năng lượng phát ra từ nhiều người dị biến đã thu hút đội Sao Băng trong lúc làm nhiệm vụ. Khi họ đến hiện trường, chỉ có mình cô còn sống.]
Cái gì?
Úc Chiêu giật mình. Liên minh văn minh là kẻ thù không đội trời chung của Khải Thị Bình Minh, hai bên sớm đã sống chết không ngừng. Thế mà cô lại bị đội Sao Băng của liên minh văn minh bắt giữ?
Đội Sao Băng, cả trong lẫn ngoài câu chuyện, nổi tiếng là những người lương thiện, chỉ khi thật cần thiết mới sử dụng bạo lực với người vô tội. Nhưng nhìn tình hình hiện tại, chẳng lẽ thân phận của cô đã bị phát hiện?
Úc Chiêu còn chưa kịp hỏi gì thêm, thì bỗng lớp che trước mắt cô bị ai đó tháo ra. Đồng thời, thính giác của cô cũng khôi phục.
“... Tôi đã bảo cô ta tỉnh rồi mà! Muốn qua mặt một người tốt nghiệp hạng nhất về kỹ năng ẩn nấp và truy vết như tôi sao? Còn lâu đấy, đồ tà giáo!”
Dù ánh sáng khá mờ nhưng đôi mắt Úc Chiêu vẫn chưa kịp thích nghi, cô nheo mắt ngẩng đầu nhìn lên. Một mái tóc bạch kim lấp lánh gần như phát sáng ngay trước mặt cô.
Một cô gái trẻ có khuôn mặt ngọt ngào đang cười đầy đắc ý. Đầu ngón tay cô ta đang xoay xoay món đồ vừa gỡ xuống khỏi mặt Úc Chiêu: Chiếc mặt nạ trắng mà cô đã đeo trước đó.
***
Úc Chiêu đã hiểu lý do tại sao thân phận của mình bị lộ.
Thành viên của Khải Thị Bình Minh đều đeo mặt nạ trắng giống hệt nhau, với các đường nét phóng đại kỳ quái nơi mắt và khóe miệng. Chiếc mặt nạ hiện giờ đang nằm trong tay của đội Sao Băng, rõ ràng là thứ đã được tháo ra từ mặt cô.
Tốt lắm, bằng chứng rành rành như vậy. Liệu giờ cô có nên thử nói mình chỉ là một người qua đường vô tội, thấy chiếc mặt nạ này ngầu quá nên nhặt lên đeo thử? Liệu họ có tin không?
Ánh mắt Úc Chiêu dừng lại trên chiếc mặt nạ kỳ dị một giây.
Nhưng đúng lúc đó, cô gái tóc bạch kim trước mặt cô lại hơi khựng lại khi thấy Úc Chiêu mở mắt.
Cô gái tóc bạch kim dí sát mặt vào Úc Chiêu, cười mỉa mai: “Nhìn cũng được đấy, tiếc là uổng phí một gương mặt thế này.”
Úc Chiêu chớp mắt, im lặng nhìn thẳng vào cô gái. Khi cô ta quan sát Úc Chiêu, Úc Chiêu cũng đồng thời đánh giá ngược lại.
“Lilian, tránh xa tà giáo một chút.”
Giọng nam trầm ấm, trưởng thành vang lên từ ghế phụ bên phải. Úc Chiêu liếc mắt lên, qua gương chiếu hậu, cô bắt gặp một đôi mắt sắc bén đang nhìn mình.
Đôi mắt ấy chỉ lướt qua cô một cái rồi nhanh chóng dời đi. Trong ánh sáng lờ mờ, Úc Chiêu không thấy rõ toàn bộ khuôn mặt anh ta.
Rõ ràng là cô đang ở trên một chiếc xe đang chạy, nhưng cấu trúc bên trong xe lại không giống bất kỳ loại xe nào ở thế giới của cô. Hàng ghế phía trước có hai ghế phụ, với ghế lái nằm giữa, mỗi bên một người ngồi. Người ngồi ghế phụ bên phải là chàng trai trưởng thành vừa lên tiếng, còn người bên trái thì bị khuất tầm nhìn. Úc Chiêu chỉ thấy người lái xe là một thanh niên trẻ với chiếc tai nghe lớn vòng quanh cổ.
Ở hàng ghế sau, không gian rộng rãi hơn nhiều. Ngoài Úc Chiêu còn có hai người: Cô gái tóc bạch kim và một người khác…