Tận Thế: Vì Sợ Chết Nên Tui Mang Theo Một Ít Kỹ Năng Trị Liệu

Chương 5: Kiểm tra

Úc Chiêu cảm nhận được một luồng sức mạnh từ bên ngoài đang thâm nhập vào não cô. Cảm giác này quen thuộc nhưng so với cơn đau dữ dội khi bị giọng nói kia "rót" vào ý thức, luồng sức mạnh này còn nhẹ hơn cả những giọt mưa chạm vào da.

Cơ thể cô theo bản năng bài xích thứ có thể gây hại này, song Úc Chiêu kiềm chế, thậm chí còn dẫn dắt luồng sức mạnh ấy.

Cô dừng lại một chút, nhếch môi cười mỉa: "Giáo đồ nào? Các người bắt tôi nhiều ngày như vậy, cuối cùng cũng nhận ra bắt nhầm người rồi sao?"

Lời cô vừa dứt, trong xe lập tức rơi vào im lặng.

Mọi ánh mắt đổ dồn về chàng trai ngồi ghế phụ bên trái. Anh ta im lặng vài giây, rồi từ từ ngẩng đầu lên, kéo cằm khỏi cổ áo, ánh mắt rơi trên người Úc Chiêu. Biểu cảm trên khuôn mặt anh ta giống như đang nhìn một bài toán hóc búa.

"Cô ấy... không nói dối."

"Trời ơi!" Lilian hít sâu một hơi, vội vàng muốn tháo dây trói cho Úc Chiêu. "Vậy chúng ta bắt nhầm một người tị nạn bình thường sao!"

"Lilian, chờ đã. Mọi chuyện vẫn chưa rõ." Người phụ nữ lập tức ngăn cô gái lại.

"Nhưng Tô Mộc Trầm là dị hóa giả hệ tâm linh cấp 3. Nếu dễ dàng chống lại sự thăm dò của cậu ấy, người này ít nhất phải là cấp 5 trở lên." Lilian ngập ngừng nói. "Nếu mạnh đến mức đó... cô ta cần gì phải ở đây diễn kịch với chúng ta chứ?"

Úc Chiêu nhận thấy vẻ đồng thuận ngầm trên khuôn mặt mọi người. Ánh mắt họ nhìn cô ngày càng phức tạp.

Người phụ nữ lại lên tiếng, lần này giọng nói lẫn ngữ điệu đều dịu dàng hơn nhiều: "Xin lỗi. Chúng tôi cần hỏi cô thêm một số câu. Nếu cô thực sự không phải giáo đồ của Khải Thị Bình Minh, chúng tôi sẽ lập tức thả cô đi, không làm hại cô."

Úc Chiêu cau mày. Lilian cũng lên tiếng, giọng trở nên mềm mại như đang dỗ trẻ con: "Cô đừng sợ. Chúng tôi không phải người xấu. Chúng tôi là đội Sao Băng. Nhìn này." Cô ta chỉ vào ngực áo mình. Trên áo khoác đồng phục của cả nhóm, bên trái có thêu một biểu tượng chùm hoa Sao Băng đang nở rộ.

Nhưng khi thấy ánh mắt cảnh giác của Úc Chiêu vẫn không thay đổi, Lilian chán nản buông tay.

"Cũng lạ thật." Chàng trai đang lái xe lẩm bẩm: "Tôi từng thấy nhiều người ghét bỏ hoặc chế giễu chúng ta, nhưng lần đầu gặp người coi chúng ta là kẻ xấu đấy."

Lúc này, Úc Chiêu mới cảm thấy những người này không hoàn toàn giống như cô nghĩ ban đầu. Cô khẽ thả lỏng tư thế đang co ro, nhưng vẫn giữ sự cảnh giác cao độ, hỏi:

"Tôi muốn hỏi các người một câu trước."

Người phụ nữ hỏi: "Cô muốn hỏi gì?"

"Các người thực sự không phải là những kẻ đeo mặt nạ trắng đó sao?" Úc Chiêu nhìn chằm chằm vào mắt người phụ nữ, không rời.

Mọi người trong xe đều lộ ra vẻ mặt hơi khó xử. Úc Chiêu nhìn theo ánh mắt của họ, dừng lại trên chiếc mặt nạ trong tay Lilian. Cô ta như chợt nhớ ra, chiếc mặt nạ duy nhất ở đây chính là thứ đã bị gỡ khỏi mặt cô.

"Những kẻ đeo mặt nạ trắng, mặc áo choàng đen đều thuộc về một tổ chức gọi là Khải Thị Bình Minh. Cô đã nghe qua tổ chức này chưa?" Người phụ nữ hỏi.

Úc Chiêu lắc đầu. Người phụ nữ tiếp tục: "Bọn chúng tôn thờ một thực thể gọi là Alibisith nằm sâu trong lòng đất, hành động vô cùng tàn nhẫn. Còn chúng tôi thuộc về Liên minh Văn minh, đội của chúng tôi nằm dưới trướng quân đoàn Sao Băng."

"Sao Băng?" Úc Chiêu lặp lại, giọng điệu đầy nghi hoặc.

"Nghe nói đó là một loại hoa từ thời lịch cũ, khi gió thổi qua sẽ tan tác bay đi khắp nơi, giống như chúng tôi vậy." Lilian xen vào.

Thời lịch cũ.

Nhận ra ý nghĩa của cụm từ này, Úc Chiêu bỗng ngừng thở trong giây lát.

"Vậy các người... đến từ một căn cứ của loài người sao?" Cô có vẻ đã bắt đầu tin rằng họ không phải kẻ xấu. Khí chất sắc bén, đề phòng trước đó của cô đã dịu đi phần nào: "Một nơi mà rất nhiều người cùng tập trung sinh sống? Có nhà cửa, có cây trồng, có trường học, đúng không?"

Mấy người trong xe trao đổi ánh mắt.

"Liên minh Văn minh chính là căn cứ của loài người, hơn nữa còn là căn cứ lớn nhất hiện nay cả về quy mô lẫn dân số." Lilian trả lời. "Sau Ngày Tan Vỡ, những tinh anh còn sống sót từ các quốc gia lớn đã hợp tác xây dựng nên nơi này. Mục tiêu là tập hợp sức mạnh còn lại của loài người để cứu vãn và duy trì nền văn minh. Tất nhiên, đó đều là công lao của những người tiên phong vĩ đại."

"Có cây trồng, cũng có trường học... Đúng như cô nói. Ít nhất sẽ không phải chết đói." Lilian bổ sung.

Úc Chiêu dường như ngẩn người ra.

"Chúng tôi thuộc quân đoàn chuyên thực hiện nhiệm vụ bên ngoài của Liên minh Văn minh. Nhiệm vụ chính là giảm thiểu mối nguy từ ô nhiễm, giúp đỡ những người tị nạn gặp nguy hiểm, và thu thập thông tin về Khải Thị Bình Minh. Như cô đã thấy, tôi là đội trưởng của đội này."