Cậu nhắm mắt, khẽ gật đầu.
Chiếm hữu là bản năng, không điên cuồng chiếm đoạt đã là giới hạn.
Chung Nghiêm bóp nhẹ những cơ bắp căng cứng của cậu, dịu dàng như dỗ trẻ con: “Tôi sẽ làm nhẹ, nhé?”
Chung Nghiêm là kiểu người thích thử nhiều thứ, chỉ riêng tình cảm là không hứng thú. Nhưng tối nay, mọi thứ dường như đã thay đổi.
Bên ngoài anh trông phong lưu, thực chất lại chưa có chút kinh nghiệm nào, cũng không thể hứa hẹn điều gì, nhưng người trong lòng anh lại cho anh đầy đủ thể diện.
Cậu trai tóc vàng đau đến rơi nước mắt, vậy mà vẫn bám lấy rồi cắn lên vai anh, nói “Thích anh”.
Suy cho cùng, con người vẫn là sinh vật nông cạn, thích chìm đắm trong những kɧoáı ©ảʍ cơ thể cùng những lời khen ngợi hư ảo.
Khi cậu nhóc tóc vàng chưa trải đời bắt đầu tự mình nhấp, Chung Nghiêm phải thừa nhận, anh cảm thấy sướиɠ, một nhu cầu cơ bản của con người.
Ga trải giường, chăn gối bị vò thành một đống, bαo ©αo sυ vứt đầy dưới chân giường và trên sàn nhà.
Chung Nghiêm ôm cậu vào lòng, cằm cọ nhẹ lên mái tóc mềm mại của cậu: “Em tên gì?”
Cậu nhóc không trả lời mà rúc vào ngực anh, ngoan ngoãn như một loài động vật mềm dẻo, chỉ có đôi tay là không yên phận, hết xoa ngực anh rồi lại sờ xuống bụng.
Chung Nghiêm nói: “Còn quậy nữa thì đừng mong giữ được cái mông.”
Cậu nhóc rụt tay lại, úp mặt vào ngực anh, chẳng chút che giấu mà tiếp tục cọ cọ.
“...”
Cuối cùng Chung Nghiêm phải thỏa hiệp, anh xoa xoa vành tai cậu: “Muốn quen bạn trai không?”
Cậu nhóc tóc vàng: “Không muốn.”
Chung Nghiêm: “...”
Lửa giận đang chuẩn bị dấy lên thì anh nghe thêm nửa câu sau.
“Chỉ muốn anh thôi.”
Tiếng thở của cậu phả vào tai anh, khiến lửa trong bụng càng lúc càng bùng mạnh.
Chung Nghiêm lật người, ép sát lấy cậu: “Cho em.”
“Anh bảo không cần mông nữa mà… Ưm!”
“Tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
____
Khi cơn gió thổi tung rèm cửa làm ánh sáng lùa vào phòng.
Thời An bị tiếng rung của điện thoại làm tỉnh giấc, cậu mò lấy chiếc điện thoại dưới gối.
“Anh Thời à, mày đang ở đâu thế?” Đầu dây bên kia là giọng của Vương Đạc.
Cổ họng Thời An khô khốc, cố gắng vùng vẫy mãi mới nói ra được câu: “Ở nhà.”
Vương Đạc thở phào: “Mày đỗ vào Đại học Y rồi đấy, mày biết không?”
Thời An mơ mơ màng màng đáp một tiếng.
“Thật sự phục mày luôn!” Vương Đạc bực bội mắng: "Bây giờ cả trường đang gõ chiêng đánh trống, treo băng rôn ăn mừng, còn nhân vật chính là mày thì lại nằm ườn ra ngủ!”
Thời An học rất giỏi, năm đó thi vào cấp ba xếp hạng tám toàn thành phố. Mấy trường cấp ba trọng điểm ở thành phố Dương thi nhau mời gọi, nhưng cậu lại chọn Trường số 18 ngay gần nhà.
Lý do là cậu không muốn ăn cơm ở căng tin, không muốn ở ký túc xá, học ở trường này đi bộ năm phút là về tới nhà, mà Vương Đạc cũng học ở đây.
Chất lượng dạy học của Trường số 18 chỉ ở mức trung bình, mở trường bao nhiêu năm chưa từng nhận học sinh điểm cao như vậy. Ngay ngày đầu tiên nhập học, Thời An đã thành tâm điểm chú ý của cả trường.
Nhưng Thời An lại có chút “bùn không trát nổi tường”, tuy cậu không có lỗi lớn nhưng đầy rẫy thói xấu nhỏ nhặt. Phiền phức nhất là tật mê ngủ, ngay cả lúc thi đại học cũng chẳng tha, giám thị nhắc nhở ba lần mà không chịu tỉnh.
Khi giáo viên chủ nhiệm biết chuyện đã gọi điện khóc với mẹ cậu ba ngày ba đêm, mãi đến khi điểm thi được công bố, Thời An xếp thứ sáu toàn thành phố, lúc đó giáo viên mới chịu yên.
Sợ Thời An làm bậy, nộp “Bắc Đại” thành “Bắc Đại Thanh Điểu” nên toàn bộ hồ sơ nguyện vọng của cậu đều do giáo viên chủ nhiệm điền giúp.
Với điểm số của cậu thì có thể tùy ý chọn được rất nhiều trường. Dù giáo viên đã hết lời thuyết phục, nhưng cậu vẫn quyết định ở lại tỉnh học Đại học Y.
Học y là mơ ước, mà cậu cũng không muốn rời xa nhà.
Không nghe thấy tiếng động bên kia, Vương Đạc thử dò hỏi: “Anh Thời, mày vẫn thấy khó chịu à?”
“Không.” Thời An vừa trả lời vừa xoa xoa lưng.
“Sau này mày thành bác sĩ giỏi rồi, kiểu gì mà chẳng kiếm được người.”
“Không sao, mọi chuyện qua rồi.”
Ăn một lần nhớ một lần, cậu sẽ không ngốc nghếch nữa.
Thời An hỏi lại: “Mày thì sao, đỗ chưa?”
“Phải đỗ chứ còn gì nữa!”
Mục tiêu của Vương Đạc là Đại học Thể dục, vừa khéo đối diện với Đại học Y.
Thời An chân thành vui mừng: “Được đấy, đến lúc đó còn có thể hẹn nhau đi ăn.”
“Được, thấy mày ổn là tao yên tâm rồi.” Vương Đạc cười hớn hở: “Vận động viên Olympic tương lai đây phải đi tập luyện đây.”
“Ừ, cố lên nhé!”
Cúp máy xong, Thời An nằm bò ra giường kiểm tra điểm.
Nguyện vọng một, chuyên ngành đầu tiên, Y học lâm sàng, chương trình liên thông thạc sĩ, mọi thứ đều là khởi đầu mới.
Thời An lật người, cảm giác đau nhức từ thắt lưng lan đến sau đầu như thể bị xe nghiến qua. Cậu úp mặt vào gối, hồi tưởng lại giấc mơ đêm qua.
Trong mơ, cậu theo một người đàn ông xa lạ đi về nhà, bị anh ta lột sạch quần áo rồi cưỡng ép làm mấy lần liền.
Đặc biệt là hai lần cuối, người đàn ông còn ôm cậu lên, bắt cậu tự nhập rồi cắn vào tai cậu nói “Nhóc con, lưng dẻo ghê”.
Trong mơ, cậu chìm đắm vào những lời tán dương như vậy. Càng được khen, cậu càng nhấp mạnh, càng mạnh lại càng sướиɠ.
Thời An xoa xoa tai, dạ dày quặn thắt. Từ khi dậy thì đến giờ, loại giấc mơ này xảy ra không ít, nhưng đây là lần đầu cậu thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy, cứ như thể thật sự trải nghiệm, khiến cậu nghi ngờ bản thân đã nhấp cả đêm trong không khí.
Mẹ cậu gọi ngoài cửa: “Tiểu An, ăn cơm xong rồi ngủ tiếp.”
“Vâng, con ra ngay!”
Thời An vội vàng bật dậy, suýt chút nữa thắt lưng không chịu nổi. Vừa xoa lưng vừa đi vào phòng vệ sinh, cậu lẩm bẩm: “Mơ thôi mà, sao như thật vậy nhỉ?"
Cậu đứng trước bồn cầu, kéo quần xuống.
Cho đến khi cúi đầu xuống, cậu mới ngây người.
Chiếc qυầи ɭóŧ rộng thùng thình tối màu này không phải kiểu của cậu, mà nhà cậu cũng đâu có người đàn ông nào khác.
Vậy rốt cuộc là của ai?
Thời An quay đầu, trong gương phía sau phản chiếu lưng cậu. Trên thắt lưng có hai dấu tay đỏ sẫm, không phải do đánh mà giống như bị bóp lâu để lại vết, gần như bao trọn cả thắt lưng.
Thời An vô thức siết cơ bụng, đau đến mức suýt không đứng vững.
Cậu véo mạnh tay mình một cái, không phải mơ.
Thời An lập tức tỉnh táo lại, cơn giận bốc thẳng lêи đỉиɦ đầu: “Chó thật! Ai làm đấy!”
“Tao sẽ gϊếŧ mày!!”