Chung Nghiêm ngủ đến trưa, anh ở trần tựa vào mép giường, ngắm nghía “chiến tích” đêm qua. Bên ngực trái của anh bị cắn nặng nhất, các chỗ khác cũng đầy những dấu hôn nông sâu đủ loại như thể đánh dấu lãnh thổ, nhất quyết phải chiếm trọn.
Anh hồi tưởng lại đêm qua, lúc đầu còn có chút khó khăn, nhưng trải nghiệm không tệ, cơ thể cả hai vô cùng hòa hợp, cậu nhóc đó rất hợp tác và ngoan ngoãn.
Chung Nghiêm nắm chặt bàn tay như thể vẫn còn cảm nhận được độ mềm mại từ eo cậu. Làn da trẻ trung, mịn màng, thân hình hơi gầy nhưng đầy sức sống, chẳng trách lại nhấp giỏi đến thế.
Tắm xong, Chung Nghiêm nhìn thấy một chiếc qυầи ɭóŧ ở chân giường, kiểu quần tam giác, mặt sau in hình một nhân vật hoạt hình với mái tóc vàng.
Là nhân vật trong truyện One Piece.
Quả nhiên là một đứa trẻ.
Anh vứt chiếc qυầи ɭóŧ vào giỏ đồ bẩn rồi cầm mảnh giấy đặt trên đầu giường lên.
Đêm qua bọn họ náo loạn đến tận khuya, cậu nhóc lảo đảo bò dậy, cứ khăng khăng nói mẹ cậu đang đợi ở nhà, cũng không cho anh tiễn. Trước khi đi, Chung Nghiêm đã xin số điện thoại của cậu.
Anh cầm điện thoại, nhập số vào danh bạ rồi soạn tin nhắn.
[Dậy chưa?]
[Tôi là người tối qua đưa em về nhà.]
Chung Nghiêm nhìn chằm chằm màn hình ba phút, không thấy trả lời. Anh lại soạn thêm hai tin nhắn nữa:
[Tối nay có thời gian không? Tôi mời em ăn tối.]
[À, em cảm thấy thế nào? Có chỗ nào không thoải mái không? Tôi học y, nếu em không ngại thì có thể để tôi kiểm tra giúp.]
Anh chờ thêm một lát nhưng vẫn không nhận được hồi âm. Chung Nghiêm thoát khỏi giao diện trò chuyện, nhắn tin cho người thợ cắt tóc quen.
[Lát nữa tôi qua.]
George: [Cắt kiểu gì? Tôi để dành thời gian cho cậu nhé.]
[Không cắt, nhuộm đen.]
George: [Không thích màu trước à?]
Màu tóc hiện tại của Chung Nghiêm là do một tuần trước mới nhuộm.
[Không phải không thích, nhưng tóc đen trông trẻ hơn.]
Từ nhỏ Chung Nghiêm đã học ở trường quốc tế, lên cấp hai thì tóc anh bắt đầu đã chẳng có màu gì bình thường. Giờ nhìn chính mình trong gương với mái tóc đen, anh có cảm giác xa lạ, không khỏi tự giễu: Lại quay về rồi đây.
Khi anh rời tiệm làm tóc thì đã là sáu giờ chiều, bên kia vẫn không có hồi âm. Chung Nghiêm không phải người kiên nhẫn, cũng không thích bị động chờ đợi.
Anh liền bấm vào danh bạ, gọi thẳng vào số điện thoại đó.
Anh đứng bên đường lúc giờ cao điểm buổi tối, tiếng còi xe vang lên bên tai trái, còn tai phải thì nghe được giọng nói lạnh lùng từ tổng đài:
“Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi không tồn tại. Vui lòng kiểm tra lại số.”
____
Bảy năm sau.
Trước cổng bệnh viện tỉnh, một nam một nữ đang dáo dác ngó nghiêng tìm kiếm gì đó, đến khi ngó muốn gãy cổ thì cuối cùng bọn họ cũng thấy một thanh niên nhuộm tóc vàng đứng ở bên kia đường.
Hai người vẫy tay, lớn tiếng gọi:
“Thời An, nhanh lên!”
“Giờ này rồi đấy!”
Thời An tăng tốc chạy đến, nhưng đôi mắt vẫn chưa mở to được.
Bọn họ báo danh lúc tám giờ mà bây giờ mới hơn bảy giờ rưỡi, Thời An thật sự không thể đồng cảm với sự nhiệt tình của hai người này.
Học hành khổ sở bảy năm trời, cuối cùng cậu cũng bước vào hành trình làm bác sĩ nội trú, nhưng không may điểm bắt đầu lại là khoa cấp cứu.
Khoa cấp cứu là nơi làm việc không bao giờ ngừng nghỉ, là cơn ác mộng của mọi bác sĩ nội trú. Cùng đợt với Thời An còn có Triệu Khang và Trần Tiểu Mạn.
Trần Tiểu Mạn vừa lục lọi túi vừa càu nhàu: “Ngày đầu tiên đã lười biếng thế này, sau này phải làm sao đây?”
“Nhà hai người ở gần, tất nhiên đến nhanh hơn rồi.” Thời An ngáp dài: “Tôi phải dậy sớm hơn hai người ít nhất một tiếng đấy.”
Trần Tiểu Mạn lườm cậu một cái: “Ai bảo cậu ngủ quên, không kịp xếp lịch.”
Do ký túc xá bệnh viện tỉnh thiếu hụt nên mấy năm gần đây không còn cung cấp chỗ ở cho bác sĩ nội trú. May là bọn họ có một nhóm chat quy định, nơi các tiền bối sẽ chuyển nhượng phòng trọ cho khóa sau.
Thời gian đăng ký thuê phòng kết thúc vào 10 giờ sáng, nhưng Thời An ngủ từ 8 giờ tối hôm trước đến tận 2 giờ chiều hôm sau, bỏ lỡ cơ hội một cách ngọt ngào.
Trên thực tế thì kể cả không ngủ quên, Thời An cũng không định thuê phòng. Hai tuần trước, bà ngoại cậu bị đau lưng nên mỗi ngày cậu đều phải xoa bóp và nhắc bà uống thuốc.
Nhưng Thời An đã đánh giá thấp khoảng cách từ nhà đến bệnh viện. Không tính đến trường hợp tắc đường, chỉ di chuyển mỗi ngày đã mất gần ba tiếng.
“Chuyện thuê phòng tính sau đi, giờ còn việc quan trọng hơn.” Trần Tiểu Mạn mở sổ tay ra, nói: “Chúng ta được phân vào khoa cấp cứu nên phải chuẩn bị tinh thần trước.”
Trong khoa cấp cứu của bệnh viện tỉnh có tổng cộng ba bác sĩ trưởng khoa, năm bác sĩ phó trưởng khoa, tám bác sĩ chính, còn lại là các bác sĩ luân phiên từ các khoa khác. Là tuyến đầu của điều trị khẩn cấp, khoa cấp cứu là nơi bận rộn nhất và toàn diện nhất trong toàn bệnh viện. Các bác sĩ ở đây được ví như những "cỗ máy điên cuồng."
Trong số những “cỗ máy điên cuồng” đó, có một người không thể không nhắc đến. Trần Tiểu Mạn ho một tiếng rồi hạ giọng nói: “Các cậu biết là ai không?”
Thời An ngáp một cái rồi xoa xoa cái bụng trống rỗng, cậu hối hận vì sáng nay ra khỏi nhà mà không ăn miếng bánh bao nào.
Triệu Khang nghiêng người ra phía trước, tò mò hỏi: "Ai vậy?”
“Chung Nghiêm.”
Triệu Khang ngẩn người rồi gãi đầu: “Nghe quen quen, người này có thành tích gì nổi bật nhỉ?”
Theo lời Trần Tiểu Mạn, Chung Nghiêm là bác sĩ trưởng khoa trẻ tuổi nhất của khoa cấp cứu. Anh xuất thân từ một gia đình có truyền thống y học, tổ tiên là thái y trong cung đình. Chung Nghiêm kế thừa hoàn hảo tài năng y học của gia đình, vừa có thiên phú, vừa xuất sắc về kỹ thuật, không có bất kỳ điểm yếu nào, đúng nghĩa là một “thiên tài hình lục giác.”
Triệu Khang há hốc miệng: “Trời má, lợi hại vậy!”
Thời An dụi mắt, trong đầu vẫn chỉ nghĩ đến bánh bao.
Mắt Trần Tiểu Mạn sáng lên như thể đang mơ mộng: “Nếu tôi mà có một nửa tài năng như anh ấy thì đời tôi không còn gì tiếc nuối.”
“Thôi nào, đừng mơ giữa ban ngày thế chứ.” Triệu Khang phẩy tay, không tin lắm: “Người ta giỏi thì kệ người ta, liên quan gì đến mình?”
“Sao lại không liên quan được? Anh ấy giỏi thì yêu cầu với học trò cũng sẽ cao.” Trần Tiểu Mạn hạ giọng rồi nhìn quanh như sợ bị nghe lén: “Ở bệnh viện tỉnh này, mọi người đều gọi anh ấy là gì, các cậu biết không?”
Triệu Khang im lặng, chờ cô ấy nói tiếp.
“Là... đại ma đầu.”
Triệu Khang nhíu mày hỏi lại: “Đại ma đầu là kiểu gì?”
“Kiểu khiến người ta sống không bằng chết, hành hạ đến kiệt sức.” Trần Tiểu Mạn bật cười rồi che miệng cười khúc khích: “Nhưng tôi từng xem ảnh anh ấy rồi, ngoài đời ngầu lắm, siêu đẹp trai luôn.”
“Ba mươi mấy tuổi đã làm trưởng khoa, dáng cao chân dài, thân hình hoàn hảo, còn xuất thân từ một gia đình danh giá, vừa có tiền, vừa đẹp, vừa tài giỏi.” Trần Tiểu Mạn ôm cuốn sổ, mắt lấp lánh: “Trời ơi, đúng là nhân vật chính bước ra từ tiểu thuyết!”
Thời An xoa xoa lỗ tai đau nhức vì tiếng hét, vừa ngáp vừa đảo mắt xung quanh tìm quán bán đồ ăn sáng.