Tan Làm Đừng Theo Bác Sĩ Chung Về Nhà

Chương 5

Chung Nghiêm ngồi trở lại sofa, cầm lon bia nhìn cậu ta ăn mì.

Cậu nhóc tóc vàng như sống trong thời kỳ nạn đói, nhưng cách ăn lại không hề xấu xí mà ngược lại rất gọn gàng. Vừa ăn, cậu vừa lau sạch những giọt nước súp vô tình bắn lên bàn, cũng không để vụn khoai tây chiên rơi xuống thảm.

Một bát mì gói cay đến mức làm cậu đổ mồ hôi, mồ hôi thấm ướt cả phần lưng áo phông, nhưng cậu vẫn không ngừng cho khoai tây chiên vào miệng.

Chung Nghiêm rót nước đưa qua rồi đổi góc ngồi, lần này anh có thể nhìn thấy góc nghiêng của người trước mặt.

Ánh đèn chiếu từ trên xuống, mái tóc vàng óng ánh càng làm tôn lên làn da trắng của cậu, đôi môi bị cay đến đỏ hồng, vành tai nóng rực như bị lửa thiêu đốt.

Cậu nhóc đặt cái dĩa xuống, ngửa cổ uống nước, yết hầu trước cổ nổi lên, chuyển động lên xuống từng vòng.

Hình ảnh ấy khiến Chung Nghiêm rối bời.

Cậu nhóc giơ chiếc cốc đã cạn đến trước mặt anh, tuy không nói gì, nhưng gương mặt lại viết rõ "Em muốn uống nước".

Chung Nghiêm đưa giấy cho cậu: “Lau đi.”

Trên môi trên của cậu nhóc dính một vòng sữa màu sô cô la, trông hệt như một đứa trẻ chưa lớn.

Chung Nghiêm rót nước xong quay lại, vòng sữa vẫn còn nguyên trên đó.

“Tôi bảo cậu lau miệng.”

Cậu nhóc cầm giấy lau mặt, nhưng hoàn hảo tránh hết mọi chỗ dính sữa.

“Đến lau miệng mà cũng không biết à?”

Chung Nghiêm bóp lấy cằm cậu nhóc, lau loạn vài cái như quét sơn, mặc cho cậu nhóc hét ầm lên cũng không ngừng, cho đến khi môi cậu đỏ ửng chẳng khác gì vành tai.

Một đứa trẻ ngay cả tên cũng không biết, lại lơ ngơ bị anh đưa về nhà, cho ăn, cho uống, giờ còn phải lau miệng hộ.

Chung Nghiêm không phải người làm từ thiện, anh không có lý do gì để cho đi vô điều kiện. Anh ngửa đầu uống bia, ánh mắt liếc qua chiếc túi ở bên cạnh bàn.

Ngoài bia, khoai tây chiên và sữa ra, còn có một hộp bαo ©αo sυ màu xám.

Chết tiệt.

Lon bia bị Chung Nghiêm bóp méo rồi ném vào thùng rác, sau đó anh bước thẳng về phía phòng ngủ.

“Anh, anh đi đâu vậy?”

Tiếng gọi “anh” này, ngọt ngào như một chai nước đường.

Ngực Chung Nghiêm như bị lửa đốt, anh nói: “Đi tắm!”

Dòng nước mát lạnh xả vào người, nhưng ngọn lửa trong người anh vẫn chưa được dập.

Chung Nghiêm để trần phần trên, khử trùng cho vết thương, cảm giác đau nhói chỉ làm giảm sự nhẫn nại của anh. Anh không hiểu tại sao tên nhóc kia lại cắn vào vết bớt này, càng không hiểu tại sao anh lại mang kẻ “gây án” về nhà.

Anh ném bông tăm đi rồi đứng sau cánh cửa, nhưng chẳng nghe thấy động tĩnh gì bên ngoài.

Để người lạ ngồi một mình trong phòng khách, ngoài cửa còn có chìa khóa của ba chiếc siêu xe, trên bàn trà có hai chiếc đồng hồ Rolex.

Chung Nghiêm mặc áo choàng trở lại phòng khách, chìa khóa xe vẫn ở chỗ cũ, đồng hồ cũng nguyên vẹn, cách tô mì chưa đầy 10 cm.

Cậu nhóc đã ăn hết mì, cái tô sạch bóng như chưa từng dùng, bên cạnh là lon bia đã mở nắp, còn cậu nhóc kia thì đang ngáp dài và nghịch hộp bαo ©αo sυ.

Chung Nghiêm: “…”

“Ai cho cậu uống!” Chung Nghiêm gạt lon bia ra rồi giật lấy hộp bαo ©αo sυ: “Đi tắm đi.”

Nghe vậy, cậu nhóc liền đứng dậy, dụi mắt rồi chạy vào phòng ngủ của anh.

Chung Nghiêm lập tức giữ đầu cậu ta lại, đẩy qua phòng bên cạnh, cảnh cáo: “Tắm xong thì ngủ, sáng mai tỉnh dậy rồi đi ngay lập tức.”

Bên kia có tiếng nước chảy lách tách, Chung Nghiêm cầm hộp bαo ©αo sυ đã mở, cảm giác như đang cầm một củ khoai nóng bỏng tay.

Anh nhét nó vào tủ đầu giường rồi lên giường nằm.

Nhưng cơn buồn ngủ còn chưa kéo đến thì phòng ngủ của anh vang lên tiếng gõ cửa.

Cậu nhóc mặc áo ngủ của anh, cổ áo rộng để lộ ra chiếc cổ sạch sẽ, cả người tỏa ra hơi ấm, cậu gọi: “Anh ơi.”

Chung Nghiêm liếc qua cổ cậu nhóc: “Có chuyện gì?”

Cậu nhóc len lén chui vào qua khe cửa, nói với giọng ướŧ áŧ: “Ngủ.”

“Sang phòng bên ngủ.”

Cậu nhóc đóng cửa lại rồi tựa lưng vào tấm gỗ: “Em muốn ngủ với anh.”

Tửu lượng của Chung Nghiêm không cao, chỉ hai chai bia cũng đã đủ làm hành động của anh mất kiểm soát, khiến du͙© vọиɠ điên cuồng trỗi dậy.

Chiếc cằm thon nhỏ của chàng trai dễ dàng bị anh bóp gọn trong tay, cảm giác mềm mại như đang chạm vào một miếng bọt biển.

Ngón tay của Chung Nghiêm ấn mạnh, ý cảnh cáo rất rõ ràng: “Cậu có biết ngủ nghĩa là gì không?”

“Biết.” Đôi mắt cậu nhóc sáng lấp lánh.

Cằm cậu bị anh bóp chặt, tai cậu đỏ lên rồi thốt ra lời bày tỏ.

“Anh, em thích anh.”

Cậu nhóc mặc áo của anh, lưu lại hơi ấm của cơ thể mình trên đó. Ngay cả hơi thở tỏa ra cũng là mùi hương kem đánh răng vị trà trắng mà Chung Nghiêm thường dùng. Hương vị ấy như một sợi dây mảnh quấn chặt lấy trái tim anh, muốn kéo nó ra khỏi l*иg ngực.

Cậu nhóc căng thẳng đến mức yết hầu run rẩy, vành tai vẫn tiếp tục đỏ, giọng nói rụt rè như sợ bị từ chối thêm một lần nữa: “Anh, em muốn ở lại.”

Cồn trong người khiến những ham muốn trong đêm trỗi dậy dữ dội. Chung Nghiêm không muốn suy nghĩ sâu xa về lý do bắt đầu. Là do anh nhượng bộ hay là do đối phương chủ động? Có lẽ ngay từ lúc để hộp bαo ©αo sυ vào trong túi, anh đã tự mở đường cho mình.

Những ngón tay Chung Nghiêm để lại dấu đỏ trên cổ áo và cổ tay cậu nhóc, anh ép cậu vào cánh cửa, mạnh bạo hôn lên môi cậu, đến khi cậu hoảng sợ và giãy giụa mới thôi. Sau đó, anh dùng đai áo choàng như một lời đe dọa, vác cậu nhóc lên vai rồi ném vào giường, áp mạnh xuống.

Một đứa trẻ có thể đánh gục người nước ngoài cao lớn, giờ đây lại nằm dưới thân anh như mất hết sức lực, ánh mắt đỏ hoe, hơi thở đứt quãng, không rõ là sợ hãi hay thích thú, hoặc chỉ đơn giản là để làm anh hài lòng.

Phản ứng như vậy khiến người ta vừa ngạc nhiên vừa vui, nhưng khi tỉnh táo mà nghĩ lại, lại có cảm giác như mình bị lừa dối, giống như một trò diễn sáo rỗng.

Một người đi gay bar, gặp ai cũng nhào tới, tùy tiện theo người ta về nhà, thậm chí còn mua bαo ©αo sυ sẵn. Vậy thì cần gì phải giả vờ ngây thơ?

Nhưng đáng tiếc, Chung Nghiêm đã uống rượu nên lúc này đầu óc anh cũng không còn tỉnh táo nữa.

Huống chi, anh lại cực kỳ thích kiểu này. Giả dối và diễn kịch gì đó, tất cả đều có thể coi như không thấy.

Chung Nghiêm hưởng thụ niềm vui, nhưng cũng muốn trút cơn giận nên không có khúc dạo đầu nào cả.

Khi lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan, Chung Nghiêm mới nhận ra có gì đó không đúng. Phản ứng có thể giả, ánh mắt có thể diễn, ngay cả nhịp thở gấp gáp cũng có thể là giả, nhưng cơ thể thì không.

Anh nghi ngờ rồi hoảng hốt hỏi: “Cậu… cậu chưa từng làm sao?”

Cậu nhóc không nói được lời nào, chỉ nhìn anh chằm chằm bằng đôi mắt đẫm nước.

Như vậy mà không oán trách thì phải ngốc đến mức nào chứ?

“Sao không nói sớm!” Chung Nghiêm tự trách rồi rút ra.

Cậu nhóc liền ôm chặt lấy anh: “Đừng đi mà."

Chung Nghiêm lau nước mắt cho cậu, nhưng trong người vẫn còn du͙© vọиɠ, anh nói: "Muốn tiếp tục sao?"