Đám đông tụ tập xem náo nhiệt ngày càng đông, nhìn thế nào cũng thấy Chung Nghiêm giống như một tên sở khanh bội bạc, giờ muốn chối bỏ trách nhiệm, e rằng không dễ.
Cậu nhóc tóc vàng này có thể dùng tay không mà khóa cổ người nước ngoài, rõ ràng là có tập luyện. Muốn chế ngự cậu ta chắc phải báo cảnh sát. Tháng sau Chung Nghiêm sẽ sang Đức học tiến sĩ nên không muốn vướng vào rắc rối không đáng có.
Hơn nữa, với trạng thái hiện tại của cậu nhóc này, nếu để cậu ta lại đây, chỉ cần nhìn khuôn mặt này thôi, chẳng mấy chốc sẽ bị người ta dùng thuốc mê lừa mất.
Chung Nghiêm vò rối mái tóc mềm mại của cậu nhóc tóc vàng, những sợi tóc nhỏ mịn, phần đuôi hơi xoăn, trông giống như một con vật nhỏ lông xù. Anh nói: “Đi thôi, tôi đưa cậu về nhà.”
Cậu nhóc tóc vàng “ồ” một tiếng rồi ôm chặt hơn.
Chung Nghiêm: “...”
Đúng là bị bám lấy thật rồi.
“Cậu ôm thế này thì tôi đi kiểu gì?” Chung Nghiêm vò rối mái tóc mềm.
Nghe vậy, cậu nhóc tóc vàng mới miễn cưỡng buông tay, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt lên ngực anh không chút che giấu.
Lần đầu tiên Chung Nghiêm bị một cậu nhóc nhìn đến mức hoảng, anh vội mặc áo rời đi. Còn cậu nhóc tóc vàng thì lẽo đẽo theo sau anh như cái đuôi.
Chung Nghiêm gọi taxi rồi hỏi địa chỉ của cậu nhóc.
Cậu nhóc đã thắt dây an toàn, nhưng vẫn cố gắng ghé sát lại: “Về nhà anh.”
Chung Nghiêm không có tâm trạng đôi co: “Nói nhanh.”
“Anh, em muốn về nhà anh.”
Chung Nghiêm: “...”
Hai người cứ dây dưa mãi, cuối cùng vẫn không hỏi được địa chỉ. Tài xế thì sốt ruột vì còn đơn tiếp theo: “Có đi nữa không anh bạn?”
Chung Nghiêm đành phải báo địa chỉ nhà mình.
Lúc gần nửa đêm, trước cổng khu chung cư, xung quanh yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng bụng của người bên cạnh kêu lên.
Chung Nghiêm thuận miệng hỏi: “Đói à?”
“Muốn ăn cơm.” Cậu nhóc tóc vàng xoa bụng.
Chung Nghiêm: “...”
Cậu nhóc này đúng là không coi mình là người ngoài.
Giờ này, các nhà hàng gần đó đều đã đóng cửa, Chung Nghiêm đành dẫn cậu ta vào cửa hàng tiện lợi.
Anh tiện tay lấy một hộp mì ăn liền vị cay thì cậu nhóc lẩm bẩm phía sau: “Cay quá, đau miệng.”
Chung Nghiêm: “Tôi thích ăn, không được sao?”
“Ồ.” Cậu nhóc cụp tai xuống, rụt đầu lại, liếʍ môi rồi nhìn mũi chân.
Chung Nghiêm: “...” Đúng là khó chiều.
Vài giây sau, Chung Nghiêm quay lại hỏi: “Thích vị gì?”
“Vị tôm.”
Chung Nghiêm lấy thêm một hộp mì màu xanh rồi đi qua kệ trước chọn nước ngọt.
Cậu nhóc vẫn bám theo sau, thò đầu ra nói: “Uống nước ngọt không cao được đâu.”
Chung Nghiêm liếc nhìn cậu nhóc chỉ cao đến cằm mình, sau đó đặt lon nước ngọt xuống, lấy hộp sữa.
Cậu nhóc lại lẩm bẩm: “Sữa tươi khó uống.”
“Sao cậu nhiều chuyện vậy?” Chung Nghiêm như nuốt phải thuốc súng: “Không có tay à? Tự mình lấy không được sao? Cứ đứng sau tôi tụng kinh làm cái gì?”
Nghe vậy, cậu nhóc liền chạy vụt lên trước, lấy một hộp sữa sô-cô-la, ôm thêm hai gói khoai tây chiên rồi ngoan ngoãn chạy lại, chớp mắt nhìn anh.
Chung Nghiêm đút một tay vào túi, tay kia cầm mì, mặt cau có: “Mua xong chưa?”
Cậu nhóc vừa cười vừa gật đầu, trông như đứa trẻ dễ bị lừa chỉ vì vài món đồ ăn vặt.
“Đi tính tiền.”
Nhân viên thu ngân ngáp dài khi quét mã. Cậu nhóc thì nắm lấy góc áo sơ mi của Chung Nghiêm, từ từ dán lại gần như sợ anh bỏ chạy.
Đến nước này, Chung Nghiêm đã miễn nhiễm mà để mặc cậu ta bám lấy. Nhưng anh lại ngăn nhân viên thu ngân định quét mã chiếc hộp màu xám: “Cái này không phải của tôi.”
Nhân viên liếc nhìn người bên cạnh: “Hai người thanh toán riêng sao?”
Chung Nghiêm: “?”
Cậu nhóc đỏ bừng mặt rồi nhìn anh cười.
Chung Nghiêm: “...”
Da thằng nhóc này đúng là cùng màu với tóc cậu ta thật.
Quét mã thanh toán xong, Chung Nghiêm không chỉ đưa cậu nhóc về nhà mình mà còn tự tay pha mì hải sản đặt trước mặt cậu ta.
Còn anh thì bật lon bia rồi ngồi trên ghế sofa sau lưng cậu nhóc.
Cậu nhóc cởi giày, co chân ngồi trên tấm thảm lông dài. Đôi tất trắng ngắn để lộ một đoạn mắt cá chân, gầy đến mức dễ dàng nắm trọn trong lòng bàn tay.
Mà tấm thảm đó giá tám vạn.
Ngay cả Chung Nghiêm còn không dám ngồi lên.
Cậu nhóc xới mì, thổi nguội rồi đưa vào miệng, nhưng giây tiếp theo, đôi lông mày lại lập tức cau lại: “Chưa chín.”
“Không ăn thì nhổ ra.” Chung Nghiêm thực sự bực mình, trước giờ anh chưa từng phải pha mì ăn liền cho ai.
Nghe vậy, cậu nhóc tắt âm, cúi đầu ăn từng miếng lớn, dáng vẻ ngấu nghiến như đã nhịn đói cả buổi tối.
Ăn được nửa chừng, cậu ta lôi hộp sữa sô-cô-la trong túi ra, cầm chặt trong tay cả phút rồi quay đầu nhìn anh không nói lời nào, trông như một chú chó con nhỏ bé đáng thương.
Lúc này Chung Nghiêm đã hết giận: “Sao, muốn tôi cắm ống hút cho à?”
“Lạnh.”
“Bây giờ là tháng Bảy.”
Cậu nhóc dụi mũi: “Uống sữa lạnh sẽ đau bụng.”
Chung Nghiêm nghiến răng: “...Vậy thì đừng uống.”
“Ồ.” Cậu nhóc đặt hộp sữa đã tháo ống hút xuống, tiếp tục ăn mì. Nhưng đôi mắt như bị cột dây, đầu kia buộc chặt vào hộp sữa, không rời được.
Ở góc nhìn của Chung Nghiêm thì chỉ thấy được phần đầu của cậu ta, giữa mái tóc vàng ẩn hiện đôi tai trắng đỏ như bị gió táp, hoặc vì ngượng ngùng, lo lắng.
Chung Nghiêm không rõ vì sao lại bực bội, anh cầm hộp sữa vào bếp. Khi anh trở ra, hộp sữa đã được đổ vào bát, tỏa ra mùi sô-cô-la ngọt ngào khắp phòng.
Chung Nghiêm cúi người, đẩy bát sữa tới: “Uống nhanh đi.”
“Cảm ơn anh.” Cậu nhóc cười tươi như có cái đuôi phía sau đang vẫy. Cậu đặt môi lên bát, xoay vài vòng rồi mới uống một ngụm lớn.
Có lẽ vì sữa còn nóng nên cậu nhóc lè lưỡi quạt, lần này không phàn nàn, nhưng tai lại đỏ ửng.
Chung Nghiêm thu ánh mắt về, mở thêm một lon bia nữa rồi nói: “Cậu thất tình à?”
Cậu nhóc quay lại, mắt đỏ hoe: “Anh không cần em nữa hả?”
Chung Nghiêm: “Bị bạn trai đá à?”
Cậu nhóc: “Anh thật sự không cần em nữa hả?”
Chung Nghiêm: “...”
Đúng là đàn gảy tai trâu mà.
“Ăn đi.”
“Ồ.”
Uống xong sữa, cậu nhóc lại tiếp tục ăn mì. Không bao lâu sau, cậu quay lại nhìn Chung Nghiêm rồi nhìn bát mì đã sạch trơn.
Chung Nghiêm không thể lý giải hành động của mình, nhưng anh thực sự mở thêm một hộp mì nữa, đợi đúng ba phút rồi đưa tới trước mặt cậu nhóc, thậm chí còn giúp cậu ta xé gói khoai tây chiên.