Tan Làm Đừng Theo Bác Sĩ Chung Về Nhà

Chương 3

“Tiểu Nghiêm, không phải là con…” Mẹ Chung ngừng lại vài giây rồi nói tiếp: “Không phải là con thích đàn ông đấy chứ?”

Câu hỏi này khiến Chung Nghiêm cười phá lên. Anh nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, quán bar đồng tính lớn nhất ở thành phố Dương đang ở ngay trước mặt: “Trùng hợp thật, con cũng rất tò mò. Vừa hay đi kiểm chứng thử xem.”

Chung Nghiêm là dân chơi thứ thiệt, thường xuyên lui tới các quán bar, nhưng đây là lần đầu anh bước chân vào một quán bar dành cho người đồng tính. Anh mở một bàn VIP, gọi vài ly rượu nhẹ rồi ngồi nhìn xung quanh.

Những người đến đây đa phần đều có mục đích, đôi bên tự hiểu ý nhau, không cần nói nhiều. Âm nhạc điện tử với nhịp đập mạnh không phải là gu của Chung Nghiêm, những vòng eo và hông đang uốn éo trong sàn nhảy cũng không hề hấp dẫn anh.

Chưa đến nửa tiếng, Chung Nghiêm đã từ chối một người mặc đồ bó sát, một người xức nước hoa rẻ tiền và một người mặc quần tất lưới kết hợp với giày cao gót.

Nếu những cô gái trong cuộc sống hàng ngày không làm tim anh rung động thì những người đàn ông ở đây thậm chí còn khiến anh khó chịu.

Lý do duy nhất khiến Chung Nghiêm chưa rời đi chính là một người đang ngồi ở quầy bar cách đó vài mét. Dù ngồi giữa âm nhạc chói tai và đám đông, nhưng anh vẫn dễ dàng nhận ra đối phương.

Người đó mặc áo phông trắng và quần thể thao đen bó ống, trang phục hoàn toàn không ăn nhập gì với môi trường xung quanh. Ánh sáng từ quả cầu disco quét qua đầu cậu ta, để lộ mái tóc vàng nổi bật trong không gian tối.

Trong suốt hơn mười phút, người này chỉ làm hai việc: ngửa cổ uống rượu và cúi đầu nhìn điện thoại, trông chẳng khác gì một kẻ thất tình đang mượn rượu giải sầu.

Trong khoảng thời gian ấy, đã có bốn người tiến đến bắt chuyện, nhưng tất cả đều bị từ chối không chút nể nang.

Bây giờ là người thứ năm tiến lại gần.

Đó là một người đàn ông da trắng, tóc xoăn, cao lớn, mặc áo sơ mi xám sọc kẻ và đeo kính gọng đen, cố tỏ ra là một người trí thức lịch lãm.

Người da trắng cầm hai ly rượu rồi chậm rãi tiến đến. Hai phút trước, Chung Nghiêm tận mắt thấy hắn ta bỏ thuốc vào ly rượu bên tay trái.

Người da trắng ngồi xuống cạnh chàng trai tóc vàng, đưa ly rượu bên tay trái cho cậu ta, đồng thời nghiêng vai trò chuyện làm quen.

Chàng trai tóc vàng đã say đến mức nghiêng ngả, chỉ liếc nhìn ngực của người kia một cái rồi nhận lấy ly rượu.

Chung Nghiêm đang định đứng dậy ngăn cản theo phản xạ, nhưng chân anh còn chưa kịp bước thì đã bị chặn đường, một ly rượu bất ngờ hất thẳng vào áo anh, ướt nhẹp.

“Anh không sao chứ?” Người đàn ông trước mặt vội vàng xin lỗi: “Thật ngại quá, là tôi bất cẩn.”

Nhưng Chung Nghiêm không để ý đến mình, lập tức nhìn sang phía kia. Chàng trai tóc vàng không những không uống ly rượu có bỏ thuốc mà còn đổ thẳng lên đầu của gã người da trắng.

Khi nhìn thấy cảnh này, suýt nữa thì Chung Nghiêm đã bật cười, thằng nhóc này cũng đâu đến nỗi ngốc.

Nhưng hành động kɧıêυ ҡɧí©ɧ như vậy chắc chắn sẽ làm đối phương nổi giận. Vóc dáng hai người chênh lệch lớn, cuối cùng kiểu gì cũng là tự chuốc họa vào thân.

Kết quả là chưa đầy nửa phút, chàng trai tóc vàng đã khóa cổ gã người da trắng.

Chung Nghiêm: “….”

Quả nhiên anh đã xem thường cậu ta rồi.

“Anh đẹp trai, để lại số liên lạc nhé.” Người đàn ông trước mặt lấy điện thoại ra: “Tôi sẽ đền cho anh cái áo mới.”

“Không cần.” Chung Nghiêm khinh thường kiểu tán tỉnh rẻ tiền này, gạt tay định chạm vào ngực mình ra rồi đi thẳng vào nhà vệ sinh.

Ly rượu hất lên người có lẽ đã pha thêm lòng trắng trứng và siro, dính dấp đến khó chịu, vì có màu hồng nhạt nên càng lau càng bẩn. Chung Nghiêm mở nút áo, dùng khăn giấy thấm nước lau qua.

Nhưng chưa được bao lâu, bên tai anh đã vang lên tiếng nôn ọe.

Một dáng người mảnh khảnh đang chống tay lên bồn rửa, cúi đầu, lảo đảo như sắp ngã.

Anh lại gần nhìn kỹ hơn, phát hiện người này có làn da rất trắng, tóc vàng xõa lòa xòa bên thái dương, tai đỏ rực như muốn nhỏ máu vì say.

Nhưng cánh tay đặt trên mặt bàn nhỏ nhắn lại rất khỏe. Qua lớp da có thể thấy rõ mạch máu đang đập.

Nhịp mạch ổn định, tim đập bình thường, cơ thể khỏe mạnh.

Chờ cậu ta nôn xong, Chung Nghiêm mới đưa một tờ giấy qua: “Về nhà sớm đi.”

Chàng trai tóc vàng chụp lấy tay anh rồi đến cổ tay anh, sau đó lại chụp khoảng không, đến lần thứ tư mới nhận được tờ giấy rồi nói: "Cảm ơn.”

Khi người nọ quay lại, Chung Nghiêm nhìn rõ ngũ quan của cậu ta.

Cậu ta để mái tóc thời thượng nhưng gương mặt lại ngây thơ, nếu không nhuộm tóc mà mặc đồng phục thì trông chẳng khác gì học sinh trung học.

Đúng là một thằng nhóc.

Ánh mắt Chung Nghiêm dừng lại trên khuôn mặt cậu ta lâu hơn hai giây. Bảo sao nhiều người tìm cách bắt chuyện đến thế.

Người kia cũng nhìn Chung Nghiêm, đôi mắt trong veo nhìn chằm chằm vào ngực anh, cứ như dính chặt lấy đó.

Chung Nghiêm cảm thấy hơi mất tự nhiên vì áo xộc xệch, anh đang định cúi đầu chỉnh lại cổ áo thì bất ngờ bị người kia nhào tới, úp cả mặt vào ngực.

“Cậu làm gì đấy?!”

Chung Nghiêm không kịp phản ứng, eo bị người nọ ôm chặt.

Cậu nhóc tóc vàng vùi đầu vào l*иg ngực anh, hơi thở nóng hổi phả vào da: “Sao giờ anh mới đến?”

Chung Nghiêm cố đẩy cậu ta ra: “Cậu là ai?”

“Đừng bỏ em mà.” Cậu nhóc tóc vàng không chỉ nói mà tay còn không yên, sờ loạn khắp nơi: “Anh từng nói chỗ này là của em, đây cũng là của em, cả chỗ này, chỗ này cũng là của em…”

Lửa giận của Chung Nghiêm sắp bùng lên: “Tôi chỉ nói một lần thôi, buông ra!”

Cậu nhóc tóc vàng buông lỏng tay ra một chút, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào mái tóc anh, chớp chớp vài cái rồi thay đổi sắc mặt: “Anh già vậy thật à?”

Chung Nghiêm: “…?”

“Sao toàn tóc trắng thế này.” Cậu nhóc vừa nói vừa túm lấy tóc anh, cảm xúc bất lực xen lẫn tổn thương lộ rõ: “Không còn sợi nào đen cả.”

“Cậu…” Chung Nghiêm gạt tay cậu ta ra: “Đừng có kéo linh tinh.”

Nhưng cậu nhóc vẫn bám lấy mái tóc trắng, khẽ bĩu môi: “Em nên gọi anh là chú hay ông nhỉ?”

Chung Nghiêm: “Gọi anh!”

Cậu ta ngoan ngoãn nghe lời: “Vâng, anh.”

“Thế còn được…” Chung Nghiêm sực tỉnh, mình đang đôi co với một thằng nhóc làm gì chứ.

Anh lùi lại một bước, đẩy người đang bám mình ra xa: “Đừng có làm quen với tôi, tôi không quen cậu.”

Cậu nhóc lại rầu rĩ như con chó nhỏ bị bỏ rơi: “Anh, anh lại không cần em nữa hả?”

Tóc Chung Nghiêm như muốn dựng lên vì tức: “Cậu bị điên à, tôi…”

Nhưng anh còn chưa nói hết câu, cậu ta đã lao vào lần nữa, úp mặt vào ngực anh, lần này còn mạnh bạo hơn.

Chẳng những thế, cậu ta còn cúi đầu xuống ngực trái của Chung Nghiêm, và… cắn một phát thật đau.

“Chết tiệt!”

Cơn đau xộc lên khiến Chung Nghiêm giật mình, anh cúi xuống nhìn thì thấy một vết cắn hình bầu dục, sâu đến mức chảy máu.

Anh lập tức kéo mạnh cậu ta ra, một tay ôm lấy ngực, nghiến răng nói: “Cậu là chó à?”

“Anh nói bậy! Em là thỏ.” Cậu nhóc tóc vàng vẫn không chịu buông, như một miếng cao su bám chặt vào người, vòng tay qua eo anh mà cọ qua cọ lại: “Ai bảo anh không cần em nữa, đồ đàn ông tồi! Tên lừa đảo!”

Chung Nghiêm: “…”

Tự dưng anh cảm thấy mình như rơi vào một cơn ác mộng.

Cậu nhóc này giống như miếng dính chuột, không cách nào gỡ ra được. Bất kể Chung Nghiêm nói gì hay cố gắng thế nào, cậu ta vẫn kiên quyết bám dính lấy, không rời nửa bước.