Diệp Ngọc Đường trở lại khách sạn, đi tắm nước hương liệu, dùng đậu tắm xoa tay mười mấy lần mới cảm thấy không còn cái mùi kia nữa.
Trở lại phòng, khêu đèn mở Địch Phổ ra xem, nhưng chỉ thấy bên trên viết cái gì mà “tam công”, “lục xích”, “nhị bát công xích”, lật sang trang khác, lại biến thành một đống mặt người hình thù quái dị chen chúc với nhau, phần lớn mặt người đều không mấy vui vẻ.
Qua quýt lướt xem cả quyển chẳng hiểu được câu nào. Khó trách Mã Manh lại nói với Giang Trung Quang: người Trung Nguyên các ngươi xem không hiểu, người Miêu chúng ta cũng chưa chắc đã hiểu.
Nàng mở sách ra, ngồi ở mép giường, đột nhiên hỏi: “Ngọc Lê Cao, ngươi đọc có hiểu không?”
Không ai trả lời.
Không biết tại sao, nàng luôn cảm thấy chủ nhân của thân thể này từng là một nữ tử rất dồi dào sinh khí.
Nghĩ đến “quang minh khu” mà Mã Manh từng nhắc đến, trong đầu nàng chợt thông suốt, co cái chân bị tật lên, vén ống quần lên kiểm tra một chút.
Rõ ràng là từng gãy rồi nối lại, gần đây đã dần khỏi hẳn. Ở chỗ gãy có thể loáng thoáng nhìn thấy một vòng da thịt mới nông mà mảnh, vết thương chỉnh tề, là do vật sắc nhọn gây nên.
Nàng lấy chưởng làm đao, thử bổ một nhát về phía vết thương đó.
Nếu lúc đó Úc Linh Chiêu tự làm hại mình bằng tư thế cầm đao này thì vết thương sẽ là thế này.
Thân thể này của nàng ấy dùng rất tốt, tuy bệnh lâu trên giường nhưng sau mấy ngày hoạt động thư giãn thì đã lấy lại được ba bốn thành công lực của nàng khi xưa.
Liệu thân thể này có phải là quang minh khu mà Mã Manh đã nói hay không?
Nếu nàng ấy thực sự có được quang minh khu mà hàng vạn người cầu chẳng được thì tại sao phải tự phế một chân? Tại sao đến cùng nàng ấy không sống nổi mà nàng lại sống lại trong thân thể nàng ấy?
Cả một đêm suy nghĩ về câu hỏi này khiến nàng đau đầu không thôi.
Chỉ hơi không để ý, ngoài trời đã hửng sáng.
Diệp Ngọc Đường dứt khoát không ngủ nữa, dậy thật sớm, lần theo mùi thức ăn thơm phức của Phạn đầu tăng mà mò đến nhà ăn. Hôm nay cũng chỉ có mấy món chay hương vị thanh đạm ăn cùng cháo trắng và bánh hấp rau dại mà thôi, nhưng hương vị lại ngon hơn hẳn nơi khác.
Nghĩ đến đây là bữa cuối cùng được ăn đồ ăn của Thanh Long Tự, trong lòng nàng thật không nỡ, một mạch ăn hết ba bát rồi lại bảo Phạn đầu tăng xới thêm cho mình một bát nữa. Phạn đầu tăng xới đầy thức ăn vào bát của nàng, vui vẻ nói: “Hôm nay thí chủ so tài với nhân vật lợi hại nhất, đúng là phải ăn nhiều nhất mới được. Tốt lắm, tốt lắm, chưa đủ lại xới thêm.”
Nàng nghĩ: Nếu chỉ đánh với Cốt Lực Xuế thôi thì đại khái là nàng có thể tới giờ rồi mới đi Luận Kiếm Đài, còn có thể quay về khách sạn Tuyết Châu ngủ bù một giấc.
Ăn xong năm bát cơm đầy, sắc trời đã dần rõ. Người của Thanh Long Tự đã đến đông đủ, theo Tầm Giới đến Luận Kiếm Đài. Cũng giống như hôm qua, bọn họ là đoàn đến sớm nhất, ngồi xuống muộn nhất.
Đứng bất động nửa canh giờ, Diệp Ngọc Đường đã bắt đầu buồn ngủ, ngáp lên ngáp xuống. Nhìn Tầm Giới toàn thân mặc đồ tăng màu trắng phía trước như cây tùng nghênh khách đứng chờ ngàn năm bên vách núi. Nàng không nhịn được nghĩ, nếu tăng nhân này có tình thì chắc là cũng âm thầm lặng im muôn thử như thế.
Cho đến khi bóng hình rực rỡ của Phượng Cốc ngối xuống theo thứ tự, thân cây tùng kia mới khẽ nhúc nhích, dẫn sa môn phía sau lần lượt nhập tọa.
Diệp Ngọc Đường mới đặt mông xuống ghế đã nghe bên cạnh “ê” một tiếng.
Tất nhiên là Bùi Tuyết Kiều, nàng nhìn cũng chẳng buồn nhìn.
Bùi Tuyết Kiều quan sát nàng rồi hỏi: “Tối hôm qua ngủ không ngon, chắc là đi luyện công nhỉ?”
Diệp Ngọc Đường nghiêng đầu liếc nhìn nàng kia, chỉ thấy, lấy hai mắt của cô nương áo đỏ làm trung tâm, một nửa khuôn mặt trắng như tuyết gần như đều phủ một tầng thâm quầng, trông cứ như con gà lông trắng mắt đen vậy.
Không cần hỏi cũng biết, chắc là tối qua vị này đã luyện tập rất siêng.
Nàng ngáp một cái, hỏi Bùi Tuyết Kiều: “Sau Thượng Bộ Liên Hoàn... là cái gì ấy nhỉ?”
Bùi Tuyết Kiều: “...”
“Ngọc Nữ Xuyên Thoa, Hồi Kinh Vọng Nguyệt.” Nàng ta nhìn nhóm người đằng xa đang đi về phía này, khẽ híp mắt lại, chậm rãi thẳng lưng lên: “Năm nay coi như đi không công một chuyến, trở về luyện tập cho tốt, sang năm chúng ta lại gặp nhau ở trấn Thái Ất.”
Diệp Ngọc Đường nhìn theo ánh mắt của cô nàng, vừa vặn đối mặt với cô ả bên cạnh Cốt Lực Xuế.
Sau khi chạm mắt nhau, nữ tử kia vội vàng dời mắt đi, thì thầm mấy câu với Cốt Lực Xuế, chắc là muốn nhắc nhở hắn nàng thông thạo võ học, dù chưa ra tay nhưng cũng vô cùng khó dò, cần phải coi chừng.
Cốt Lực Xuế nghe vậy chỉ xua tay, chẳng hề để tâm.
Diệp Ngọc Đường nói với Bùi Tuyết Kiều: “Thật ra cũng không cần sang năm lại gặp đâu.”
Bùi Tuyết Kiều cười phì.
Lời vừa dứt thì bốn vị Trà Thiên Xu cũng đã yên vị.
Ba người “Lục Ác Đao”,Trương thiên sư và Độc La Tiêu đều rạng rỡ phấn chấn, đều là dáng vẻ tinh thần nghiêm túc; chỉ có Dư chân nhân là mặt mày mệt mỏi, râu ria cụp xuống, có phần mặt ủ mày ê. Độc La Tiêu kể chuyện cười chọc hai người kia cười ha hả, rồi quay sang nhìn Dư chân nhân, hỏi lão tại sao không cười, chuyện cười của hắn không buồn cười hả?
Dư chân nhân tiếp tục rầu rĩ, không trả lời.
Qua thời gian gần nửa chén trà, luận kiếm chuẩn bị mở màn, Dư chân nhân bỗng nhiên tỉnh táo lại, nằm lăn ra ghế bắt đầu ôm bụng cười nắc nẻ.
Mọi người xì xào bàn tán, không biết Dư chân nhân bị làm sao.
Diệp Ngọc Đường sờ quyển Địch Phổ trong ngực áo, nhủ thầm trong bụng, có chuyện gì đâu, chỉ là một đêm không tìm thấy cái bô thôi mà.
Trương thiên sư nhẫn nhịn tính tình, chờ tiếng cười của Dư chân nhân ngừng hẳn, lúc này mới vận lực gõ tỉnh đường mộc(*), tuyên bố bắt đầu luận kiếm.
(*)tỉnh đường mộc (醒堂木): hay còn được gọi là kinh đường mộc, là một khối gỗ cứng hình chữ nhật đặc ruột, dùng để tỉnh thần; thời xưa thường được quan lại sử dụng trên công đường, gõ xuống bàn dùng để chấn nhϊếp phạm nhân.
Không đợi Độc La Tiêu hô tên người lên luận kiếm, Cốt Lực Xuế đã sớm phi thân lên Luận Kiếm Đài.
Trước sự chú ý của đám đông, Độc La Tiêu vẫn lười biếng gọi tên hắn rồi đọc tiếp: “Úc Linh Chiêu, treo đơn Thanh Long Tự, dùng Kinh Hồng Kiếm giao đấu với Đại Quang Minh Thiện Ác Thủ.”
Diệp Ngọc Đường nghe tiếng, lôi Đàm Kiêu ra, cầm trong tay xoay mấy vòng rồi đi mấy bước về phía Luận Kiếm Đài, ngẩng đầu nhìn Cốt Lực Xuế rồi dừng chân lại, sau đó quay đầu nhìn lướt qua đám đông.
Không tìm thấy Trưởng Tôn Mậu.
Nàng nghĩ ngợi một lát rồi quay trở lại dưới ánh mắt của mọi người.
Trong tiếng xôn xao, Diệp Ngọc Đường đi thẳng tới trước mặt Tầm Giới, cúi người hỏi: “Đại sư, cây trượng mà Trưởng Tôn Mậu dùng có phải là Tề Mi Trượng không?”
Tầm Giới hơi ngạc nhiên, ngẩng đầu nói: “Đúng là Tề Mi Trượng.”
Cốt Lực Xuế ở trên Luận Kiếm Đài cười lớn nói móc: “Tiều cô nương, nếu sợ thì chi bằng nhận thua sớm một chút, chúng ta mau chóng chuyển sang người tiếp theo.”
Bùi Tuyết Kiều ở phía sau sốt ruột đến mức vò đầu bứt tai, từ xa truyền lời tới nàng: “Thượng Bộ Liên Hoàn! Ngọc Nữ Xuyên Thoa! Hồi Kinh Vọng Nguyệt! Sao ngươi vẫn chưa nhớ vậy hả?”
Diệp Ngọc Đường mặc kệ nàng ta, tiếp tục hỏi Tầm Giới: “Trưởng Tôn Mậu cao bao nhiêu?”
Tầm Giới suy nghĩ chốc lát, thình lình nhớ ra: “Sư đệ cao hơn ta một tấc, hẳn là năm thước sáu tấc.”
Nàng nghe thế bèn nghĩ: Cao lên nhiều nhỉ.
Độc La Tiêu lắc lắc chiếc quạt xếp trong tay, nói: “Đã tới luận kiếm thì không có sợ. Nhưng mà cô nương à, ngươi phải nhanh lên, đừng để anh hùng đợi lâu.”
Diệp Ngọc Đường quay đầu cười: “Đến đây.”
Tay nàng giũ hai cái, tay cầm kiếm đen, nhảy vọt lên, rơi xuống trước mặt Cốt Lực Xuế như một cơn gió.
Đám người dưới Luận Kiếm Đài thấy thần binh trong tay nàng đều ồ lên sửng sốt.
Tạ Tấn cả kinh đứng bật dậy, gọi thẳng tên của nó: “Đàm Kiêu!”
Nữ tử tự xưng là “Võ Khúc” kia nghiêng người dựa vào cây quế, lắc đầu nói: “Chỉ có thần binh thôi thì chẳng thắng được ai hết, sao Trưởng Tôn Mậu vẫn không rõ đạo lý này nhỉ?”
Thính lực của Diệp Ngọc Đường rất tốt, có thể nghe tiếng phân biệt, nghe vậy liền đứng trên đài nhìn nàng ta với ánh mắt lạnh lẽo.
Nữ tử đó bị nàng nhìn mà trong lòng nhịn không được siết lại, đứng thẳng người dậy.
Chỉ liếc qua một cái, nàng thu hồi ánh mắt, ôm kiếm vái chào: “Mời chỉ giáo.”
Cốt Lực Xuế cười nói: “Ta nhường ngươi ba chiêu.”
Diệp Ngọc Đường nói: “Vậy thì không cần.”
Cốt Lực Xuế vẫn kiên trì: “Nếu là nữ đệ tử tỷ thí với nam tử đều có thể xin hắn nhường ba chiêu, đây là quy cũ của võ lâm Trung Nguyên mà ta mới nghe được vào hôm qua. Ta là nam tử hán đại trượng phu, gặp tiểu cô nương như ngươi...”
Lời còn chưa dứt, Cốt Lực Xuế đã nghe thấy một tiếng vang bén nhọn, liền biết kiếm đã ra khỏi vỏ; chỉ thấy bóng người màu xanh xám trước mắt đã hóa thành một luồng sáng trầm lao vụt tới, Cốt Lực Xuế lùi một bước ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thất bóng xám và ánh kiếm đột ngột đâm tới!
Thân pháp nhanh quá!
Mọi người còn chưa kịp hô lên vì kinh ngạc, Cốt Lực Xuế đã trầm người xuống, vững vàng lướt tới như ngồi xếp bằng trên đóa mây lành, chớp mắt đã tránh ra xa mấy trượng. Ở ngoài mấy trượng, năm ngón tay dần chụm lại như thể đang chơi đùa với ba hạt hạch đào vô hình trong lòng bàn tay, hí hoáy mười mấy lần, thấy bóng xám kia đã đến trước người thì lại lướt đi mất.
Chỉ trong thời gian ngắn, trên Luận Kiếm Đài nổi lên hơn chục lốc xoáy, cuốn lá rụng chưa quét hết trên đài xoay tít lên không, chờ Cốt Lực Xuế ổn định thân mình thì mới phất phơ hạ xuống.
Lốc xoáy này là do Cốt Lực Xuế lúc nãy bấm quyết mà ra, khởi lực rất mạnh, nếu có người bất hạnh bị cuốn vào trong thì ắt sẽ đầu váng mắt hoa; mà Cốt Lực Xuế bấm quyết hơn chục cái như vậy đã gần như phủ kín Luận Kiếm Đài, không chừa cho đối thủ của hắn bất cứ chỗ đặt chân nào.
Sau một chiêu, mọi người đều nhìn ra nữ tử kia không có chút phần thắng nào.
Đại Quang Minh Thiện Ác Thủ là công phu nội gia, là Dĩ Hình Giám Chân, chỉ đâu đánh đó, dù cách hơn mười trượng thì hắn cũng có thể im hơi lặng tiếng đánh trúng đối thủ.
Tuy nữ tử treo đơn này theo Trưởng Tôn Mậu học Kinh Hồng Kiếm, nhưng dẫu có nội lực uyên thâm thì nàng ta cũng không thể biến nó thành Kinh Hồng Kiếm cách không đánh người như Trưởng Tôn Mậu chỉ trong vòng một đêm được.
Cũng tức là nói, đối với nữ tử này thì Kinh Hồng Kiếm vẫn là một môn công phu ngoại gia.
Trừ khi nàng có thể tiếp cận Cốt Lực Xuế trong phạm vi bốn thước kiếm thì mới có khả năng phá giải Thiện Ác Thủ.
Nhưng mà, dù thân pháp của nàng cực nhanh, Cốt Lực Xuế có kém hơn một chút thì cũng không thua; chỉ cần linh hoạt xoay mấy vòng, từ đầu đến cuối cách nàng bốn thước một tấc là có thể khiến bản thân vĩnh viễn bất bại.
Đáng tiếc, đáng tiếc.
Bùi Tuyết Kiều nhìn ở trong mắt, gần như giận tới mức đập bàn đứng dậy, miệng mắng to: “Gã Hồi Hột vô liêm sỉ này, đã nói là nhường ba chiêu cơ mà?”
Giang Đồng thấy nàng ấy thất thố thì vui vẻ cười thành tiếng.
Diệp Ngọc Đường nghe vậy, trên mặt mỉm cười, trong lòng nghĩ, thực ra thì hắn cũng coi như đã nhường nàng rồi, chỉ là cái nhường của hắn có chút không cần mặt mũi.
Từ đầu tới cuối nàng đều không điều động nội tức cũng là vì suy xét đến những lần ra tay của Úc Linh Chiêu trước khi đến trấn Thái Ất đã khiến mật thám Kiếp Phục Các thăm dò ra trình độ võ công của nàng ấy, để rồi lúc nãy đưa ra kết luận ‘Nữ tử này khinh công và nội lực tạm được, chỉ là không biết sử dụng’.
Nếu thân pháp của nàng nhanh hơn Cốt Lực Xuế, hoặc là vận dụng kiếm khí vào chiêu thức Kinh Hồng Kiếm vào lúc này thì sẽ để lộ sơ hở trước mặt mọi người.
Thế nên lúc này nàng lại có chút rảnh rỗi xem tiểu cô nương cách không đánh nhau.
Có điều, không dùng nội lực cũng có cách thắng của nó.
Hẳn là Cốt Lực Xuế nghĩ rằng mình đã nắm chắc phần thắng nên nảy sinh tâm tư đùa bỡn tiểu cô nương, lúc vươn người di chuyển vẫn một mực cách nàng bốn thước, chỉ vì muốn thấy nàng đuổi không kịp, kiếm với không tới mà lúng túng, còn hắn thì rất có khí khái nam tử, rất là uy phong lẫm liệt.
Vì hắn cảm nhận được thân pháp của mình cũng không chậm nên hiện tại cũng không một lần bấm mười quyết nữa mà là đi mấy bước ngoái đầu về chỗ vừa dừng lại bấm một quyết, rồi lại lướt đi; hoặc là phán đoán trước nàng sẽ dừng lại ở những vị trí nào, vận chút lực chụp mạnh mấy phát vào chỗ nàng hiện thân khiến cho lá rụng ào ào.
Mắt thấy bóng dáng nhỏ nhắn kia bị lá rụng làm rối loạn bước chân, Cốt Lực Xuế nhịn không được chậm lại, lúc kéo dài khoảng cách vẫn không quên xoay người lại lắc đầu cười cợt.
Sau đó, hắn không cười nổi nữa.
Chỉ thấy ở bên ngoài bốn thước, trong màn lá rụng lả tả, một cái bóng xanh xám bất ngờ vụt tới, dáng vẻ tiêu sái tự nhiên, giống như một con cá nhảy ra khỏi mặt nước, lúc nhảy lên thì đột ngột giương cánh.
Kiếm trong tay Diệp Ngọc Đường run lên giữa không trung, vẫy một cái, bỗng nhiên biến thành một cây trượng dài hơn năm thước.
Thân trượng đen nhánh vừa nhấc lên, gẩy một cái, giáng mạnh xuống!
Cốt Lực Xuế nghiêng người, lướt sang bên trái...
Trượng trong tay nàng trượt đi, tay nắm trượt từ đuôi trượng đến đầu trượng, xoay người bổ ra sau lưng!
Cả quá trình diễn ra rất nhanh, chỉ trong một cái búng ngón tay.
Cốt Lực Xuế không tài nào né kịp, bộp một tiếng, chỉ cảm thấy mặt mình ăn một cái bạt tai nặng nề của trượng sắt, đánh hắn đầu óc ong ong, người cũng liên tục lùi lại mười mấy bước, trước mắt tối sầm, chỉ thiếu điều ngã lăn xuống Luận Kiếm Đài.
Hắn định thần lại, mới ổn định được thân thể.
Duỗi tay ra sờ cái mũi lạnh toát tanh tưởi, sờ đến khối u nóng rực nhô lên trên má trái, cúi đầu nhìn, cả bàn tay đều là máu.
Cho tới lúc này chỉ mới qua ba bốn chiêu thôi.
Thân hình Cốt Lực Xuế chợt loạng choạng, trong đầu một mảnh trống rỗng.
Dỡ kiếm thành côn, đánh ra năm thước!
Tạ Tấn đứng vụt dậy.
Đây mới là cách dùng chân chính của Đàm Kiêu!
Cũng là cách dùng chân chính của Trường Sinh!
Nếu chỉ coi nó như một loại binh khí thì dù có sử dụng nó tới xuất thần nhập hóa thì cũng chỉ là làm nhục nó mà thôi!
Lúc này Độc La Tiêu cũng lớn tiếng khen: “Kinh Hồng Kiếm hóa thành Tề Mi Côn! Hay! Hay lắm Trưởng Tôn Mậu!”
...
Mãi đến khi nghe thấy tiếng trầm trồ sôi trào, Cốt Lực Xuế mới ý thức được là mình đã thua.
Thua vào tay một tiểu...
Cốt Lực Xuế chuyển động con ngươi không quá linh hoạt trong hốc mắt, di chuyển theo bóng áo xanh xám của tiểu cô nương.
Tiểu cô nương dừng lại bên cạnh hắn, xích lại gần nói một câu: “Tiên sư mi chứ tiểu cô nương. Lão tử là ông nội mi đấy.”
Dứt lời, Diệp Ngọc Đường xoay chiếc côn trong tay mấy vòng, trường côn đã linh hoạt rụt lại về nguyên hình xinh xắn của nó, đút lại vào tay áo.
Mấy người mặc đồ đen của Kiếp Phục Các đi ngang qua dưới Luận Kiếm Đài.
Nàng cúi đầu đánh giá bọn hắn, bụng nghĩ, ta đi theo Thanh Long Tự lâu như vậy, biết dùng mấy chiêu Tề Mi Côn cũng không có vấn đề gì đúng chứ?
Xuống đài, nàng ngó quanh, trong bụng oán thầm, Trưởng Tôn Mậu, ngươi mà còn không xuất hiện nữa thì ta sẽ nuốt luôn cây gậy này làm của riêng đấy nhớ!