Phi Hồng Tuyết Trảo

Chương 18: Dã Đạo 2

Trên xà nhà phòng tắm có ô cửa sổ, lúc này đang được mở ra để thông khí.

Cửa sổ đối diện với một cầu thang gỗ hẹp, cầu thang thông với căn phòng trọ nằm trong góc ở tầng hai. Vì vị trí khuất nẻo nên không mấy khi có người ở. Một cây hồng đậu sam cao lớn, cành lá rậm rạp chui vào bên trong, có một ít còn chắn luôn cả cầu thang. Bởi vì không có ai cắt tỉa cành lá nên nơi này càng ít người qua lại.

Diệp Ngọc Đường nghĩ sẽ không có ai đi tới từ chỗ hồng đậu sam nên rất an tâm chiếm giữ khung cửa sổ này.

Cho đến khi nàng nghe thấy có thứ gì làm xao động tán lá sau lưng, nghiêng đầu nhìn xem thì trông thấy một tấm mạng nhện hình bát quái treo trên lá, ở giữa là một con nhện cho chừng bàn tay. Động vật nhiều chân nấp trong chỗ khuất bóng, ánh sáng hắt ra từ nhà tắm chiếu lên lưng nó làm hiện ra tám con mắt sáng ngời nhiều màu sắc.

Diệp Ngọc Đường đối diện với tám con mắt đó một lúc, mỉm cười, tay phải khẽ bổ một đòn, con côn trùng giáp xác nháy mắt biến thành bột mịn, chính giữa mạng nhện bị hổng một lỗ to bằng nắm đấm.

Bỗng nhiên, nụ cười trên mặt nàng chợt cứng lại, bởi vì xuyên qua cái lỗ đó, nàng nhìn thấy khuôn mặt đang ngó nghiêng của chàng thiếu niên bên dưới cây sam.

Nàng chậm rãi đứng dậy, trèo lên ôm cột xà trên đầu, lắc mình một cái đã nhẹ nhàng bay ra ngoài; xoay tròn, chân đạp lá sam nhảy xa ra mấy thước, ngồi xiên trên mái đao lầu hai, nhìn hệt như con ngõa tích thú vốn được gắn trên đó.

Tạ Tấn đứng dưới tán đậu sam nhìn trái ngó phải, suy đi nghĩ lại, cứ cảm thấy phải chăng lúc nãy mình đã nhìn nhầm?

Sao mà y cứ cảm thấy có một cô nương đang ngồi trên cột xà năm khung ở nhà tắm giành cho nam đệ tử thế nhỉ?

Kể từ đêm hôm trước luận kiếm dưới ánh trăng với Trung Quang sư huynh, ngày đó có trăng không có gió, nhưng bóng cây lại đung đưa; từ lúc đó y bèn để tâm hơn, tối nay đang luyện kiếm trong sân thì nghe thấy tiếng gió lao xao trên một thân cây, lần theo âm thanh đuổi tới dưới gốc đậu sam này, đang muốn nhìn kỹ hơn, ai ngờ lại đối mắt với một đôi mắt xinh đẹp sáng ngời chợt lóe qua.

Tiếng lao xao hoàn toàn biến mất vào khoảnh khắc y nhìn thấy đôi mắt ấy.

Sau đó, một cành hoa màu đỏ của một cây đậu sam ở đằng xa chợt rung lên, nhưng lại chẳng tạo nên tiếng động nào.

Cảnh tượng này khiến y chợt nhớ đến đám mây ngày ấy nhìn thấy trên Yết Tâm Quán.

Y vòng qua hành lang, chạy nhanh về phía nhà tắm nam, vừa hay chạm mặt Giang Trung Quang trước cửa nhà tắm.

Trong lòng Giang Trung Quang có tâm sự, bị y dọa giật thót, vô thức ném cái chậu ra xa.

Hắn chỉ mặc mỗi cái quần cộc, nhân lúc ban đêm không người, đang muốn nhanh chóng về phòng, không sợ có ai nhìn thấy. Lúc này chậu gỗ đã lăn xa, hại hắn không thể không trần trụi hai tay chạy hơn nửa khoảng sân đuổi theo cái chậu, cũng không biết có bị ai nhìn thấy hay không.

Hắn vội khoác thêm áo ngoài, ôm chậu trở lại trước cửa nhà tắm, đang định trắng mắng sư đệ mấy câu. Ai ngờ Tạ Tấn đã xông thẳng vào nhà tắm, nhìn tới nhìn lui trên xà nhà.

Giang Trung Quang rất tức giận: “Nửa đêm không ngủ, tới nhà tắm nhìn ngó cái gì?”

Tạ Tấn cúi đầu, liếc l*иg ngực trần trụi của hắn, muốn nói lại thôi.

Giang Trung Quang nhịn không được siết chặt y phục trước ngực: “Có chuyện gì thì nói mau!”

Tạ Tấn nói: “Sư huynh, vừa nãy đệ ở bên ngoài, hình như nhìn thấy có người nhìn trộm huynh tắm rửa.”

Giang Trung Quang nghe vậy, thầm nghĩ, chẳng lẽ là cái gã Kim Tàm Dã Đạo đó lại đến tìm mình?

Bụng bảo dạ không ổn, vội nói: “Nửa đêm nửa hôm, ai nhìn ta tắm rửa làm gì? Nhất định là đệ buồn ngủ rồi. Ngày mai tỷ thí không dễ dàng gì, mau về phòng ngủ sớm đi.”

Tạ Tấn gãi đầu đáp vâng.

Tạm biệt sư đệ ở hành lang, Giang Trung Quang ôm chậu gỗ đứng trước cửa phòng, quấn lại y phục trên người, hít một hơi thật dài rồi mới đẩy cửa ra.

Một cơn gió ùa vào phòng, giúp hắn đóng sập cửa phòng sau lưng.

Trong phòng không thắp đèn, Giang Trung Quang quay phắt đầu ại, chỉ lờ mờ trông thấy một bóng đen không cao không thấp đứng cạnh cửa, sợ đến mức suýt nữa hét lên...

Ngay sau đó, Giang Trung Quang chỉ cảm thấy hay tay bị một bàn tay đầy lực lượng khóa chặt đằng sau, ép phải ngồi xuống ghế; một ngón tay điểm mạnh vào huyệt đạo trên cằm hắn, bỗng nhiên, một luồng nhiệt lực cuồn cuộn tràn vào huyệt vị này, dưới sức ép khổng lồ ấy, môi lưỡi và cổ họng hắn gần như dính chặt vào nhau.

Hễ định mở miệng xin tha là thấy phế phủ trong l*иg ngực phát ra một luồng chấn động, truyền từ trên người mình lên thân người nọ.

Tuy hắn không thể phát ra tiếng, nhưng lại có thể cảm nhận được mình đang nói: “Không phải ngươi và chủ nhân của ngươi muốn lấy [Ngọc Long Địch Phổ] sao? Nếu ngươi gϊếŧ ta, sẽ không còn ai biết thứ đó đang được giấu ở đâu nữa đâu.”

Tiếp đó, từ trong thân thể của mình, hắn “nghe” người kia “hỏi”: “Ngươi trúng Kim Tàm Cổ bao lâu rồi?”

Giang Trung Quang nghe vậy, sau lưng toát mồ hôi lạnh.

Bởi vì hắn biết, chiêu điểm huyệt chặn mạch này chính là “truyền âm nhập cốt” trong truyền thuyết. Chiêu thức này nói đơn giản thì đơn giản, nói khó cũng thật sự rất khó. Nhưng trình độ nội lực giữa hai người cần đối thoại phải có sự chênh lệch tuyệt đối, sự tuyệt đối này giống như nước sông hồ đổ vào biển, chênh lệch như vậy mới có thể đưa âm nhập cốt.

Lúc này hắn giống như nước sông chảy nhỏ giọt, người này đối với hắn chín là biển lớn rộng lớn vô biên.

Nếu lúc này người này muốn gϊếŧ hắn thì chỉ là chuyện trong tích tắc, hắn tuyệt đối không có khả năng cứu vãn.

Hắn “nói”: “Gần một năm.”

Lời vừa dứt, hắn nghe thấy người kia cười khẽ một tiếng.

Hắn “nói”: “Ngươi cười cái gì?”

Người kia truyền âm: “Ta có thể cứu ngươi.”

Giang Trung Quang vội nói:” Cứu ta bằng cách nào, có điều kiện gì?”

Người kia nói: “Trên đời này, trừ Mã Manh ra, chỉ có mình ta có thể cứu ngươi. Nhưng mỗi câu ngươi nói với ta phải là thật, bằng không dù là thần tiên cũng khó cứu.”

“Được.”

“Ngươi gặp Mã Manh từ lúc nào?”

“Vào khoảng giữa tháng sáu năm ngoái, tại Nguyệt Ảnh Sơn Trang ở Tuyết Bang. Khi đó, ta ở trong Nguyệt Ảnh Tông liên tục thí luyện mấy tháng, Tạ Tấn ưu tú mọi mặt, ta thì cái gì cũng thua xa nó. Hôm ấy, ta định đi tìm tông chủ xin chỉ điểm mấy câu, nghe võ tỳ trong nội viện của tông chủ tán gẫu với nhau, khen Tạ Tấn thiên phí cao, tướng mạo đẹp, Giang Đồng lại thích nó như vậy, nếu nó đứng nhất Chung Nam Luận Kiếm thì tông chủ sẽ mượn cơ hội này song hỉ lâm môn, chọn nó làm rể tông môn, về sau chính là lựa chọn độc nhất cho vị trí tông chủ Nguyệt Ảnh Tông. Ta nghe vậy thì trong lòng rất buồn bực, lén ra khỏi sơn trang, một mình tiêu khiển trong rừng hoang, chính là lúc đó gặp được Mã Manh.”

“Ngươi đã đồng ý giao dịch gì với hắn?”

“Mã Manh nói hắn biết ta đang sầu cái gì. Hai võ tỳ đó nói gì hắn cũng biết hết. Không chỉ vậy, tất cả những chuyện xảy ra trong sơn trang đều bị hắn nắm rõ trong lòng bàn tay, nhưng hắn lại không vào được. Hắn tuân theo mệnh lệnh của chủ nhân, quanh quẩn bên ngoài Tuyết Bang đã nhiều năm, mục đích chỉ vì một món đồ. Hắn nói rằng, nếu ta có thể lấy món đồ đó cho hắn thì hắn có thể hóa giải nỗi sầu lo của ta.”

“Món đồ đó chính là [Ngọc Long Địch Phổ]?”

“Đúng vậy. Hắn nói năm đó Hoằng Pháp Đại Sư phế đi Ngọc Long Địch của Xà Mẫu, một năm sau, Xà Mẫu bị Giang Ánh ám sát ở Kiếm Nam Đạo, [Ngọc Long Địch Phổ] bị Giang Ánh lấy làm lễ vật tặng cho Giang tông chủ, được tông chủ cất vào Tàng Thư Các. Ngoài người Ba Man ra thì không ai có thể xem hiểu tất cả những ghi chép trên cuốn Địch Phổ đó, người Trung Nguyên chúng ta có lấy được thì cũng vô dụng. Huống chi Ngọc Long Địch đã bị hủy, dù người Ba Man có lấy về cũng không có tác dụng gì. Nhưng cuốn Địch Phổ đó mang ý nghĩa phi phàm, như Xi Vưu Bàn Nhương, như Thần Mẫu Thiên Phụ, là thánh vật của bọn họ.”

Diệp Ngọc Đường nghe được tên của sư phụ, trong lòng thoáng chấn động.

Sau đó lại nghe thấy Xà Mẫu đã chết, trong lòng càng kinh ngạc gấp bội.

Im lặng hồi lâu mới hỏi tiếp: “Vậy hắn làm thế nào để hóa giải nỗi sầu trong lòng ngươi?”

Giang Trung Quang cũng lâm vào trầm mặc một lúc, sau đó ngẩng đầu hỏi nàng: “Ngươi từng nghe qua ‘quang minh khu (*), thần tiên cốt’ chưa?”

(*) khu (躯): chỉ thân thể.

“Có nghe chút chút, ngươi nói kỹ hơn đi.”

Giang Trung Quang nói: “Hắn nói, trước khi chết, Xà Mẫu từng dốc hết tâm lực đời này tạo ra một bộ ‘quang minh khu thần tiên cốt’, nghe nói vừa giống như võ Khúc, lại vượt xa Võ Khúc.”

Diệp Ngọc Đường: “...”

Nàng hỏi tiếp: “Mã Manh hứa hẹn với ngươi, nếu ngươi trộm được [Ngọc Long Địch Phổ] từ chỗ Giang tông chủ thì sẽ đưa bộ quang minh khu đó cho ngươi à?”

Giang Trung Quang nói: “Đúng vậy.”

Hắn nhắm mắt lại, giọng nói vô cùng ăn năn: “Lòng ta hổ thẹn vì nhất thời bị tặc nhân lường gạt mà suýt chút nữa đi sai bước, thực sự thẹn với công sức bồi dưỡng của tông chủ, lại càng thẹn vì mình là sư huynh.”

Diệp Ngọc Đường hỏi: “Làm sao ngươi biết là hắn lừa ngươi?”

Giang Trung Quang nói: “Cũng chỉ mới gần đây thôi, sau khi tới trấn Thái Ất, gặp lại đệ tử các phái đã gặp năm trước, bị bọn họ cười nhạo tướng mạo ta khác thường, rất giống người từng trúng Kim Tàm Cổ lúc trước. Ta chợt nhớ ra Mã Manh ở bên ngoài tự xưng là ‘Kim Tàm Dã Đạo’, ta với hắn quen biết đã hơn một năm, tối hôm qua, nhân lúc trời tối dùng ám hiệu gọi hắn ra hỏi có phải đã cấy Kim Tàm vào người ta không không. Ai ngờ hắn lại nham hiểm như vậy, nghe xong cười ha ha nói đúng, từ một năm trước đã cấy Kim Tàm Cổ vào người ta rồi.”

Trong lòng Diệp Ngọc Đường không nhịn được cười, cũng truyền âm nhập cốt cười hai tiếng cho hắn nghe, rồi hỏi hắn: “Có phải Mã Manh cười như thế này không?”

Giang Trung Quang nghe tiếng cười của nàng mà nổi da gà, nói: “Đúng vậy. Hắn xảo trá như thế, chắc chắn sau khi giao Địch Phổ cho hắn rồi, hắn cũng chẳng tuân thủ lời hứa. Lúc đó ta đã hỏi hắn như thế, hắn trả lời là: ‘Trên đời này vốn chỉ có một quang minh khu, bị kẻ trộm đánh cắp, đã sớm không rõ tung tích. Dù quang minh khu còn, nhưng đáng tiếc Xà Mẫu đã chết, trên thế gian này không còn người nào thông thạo thuật Thâu Thiên Hoán Nhật này nữa. Nếu ngươi muốn đổi, ta cũng có thể giúp ngươi đổi, nhưng ngươi phải biết, người Trung Nguyên thực hiện tẩy tủy chẩn mạch, đổi tay chân ở Trường An khi xưa, chưa đến hai năm đều tay chân lở loét mà chết. Hôm nay nói rõ sự thật với ngươi, cũng không ngại nói thêm một câu, ngươi trúng Kim Tàm Cổ đã một năm, cổ vào từ tay phải, thêm hai ba tháng nữa sẽ không còn thuốc nào cứu chữa, gặp nắng sẽ toàn thân nát rữa, nổ xác mà chết.”

Dứt lời, cả người hắn chợt run lên, thở ngắn than dài, chìm vào đau khổ vô biên.

Diệp Ngọc Đường im lặng một lúc, hỏi hắn: “Mã Manh dẫn bao nhiêu người tới đây?”

Giang Trung Quang đáp: “Ta không biết có mấy người. Ta chỉ từng gặp một mình hắn.”

Diệp Ngọc Đường nói: “Bình thường ngươi tìm hắn bằng cách nào?”

Giang Trung Quang đáp: “Vào giờ hợi ba khắc mỗi đêm bên bờ Thái Ất, hắn sẽ thả rất nhiều độc vật dùng để truyền âm trên cây cối hai bên bờ sông khách sạn Phong Tuyết Châu, phần lớn là nhện và cóc. Đi đến nơi những độc vật này có thể nhìn thấy, huýt một tiếng sáo, không lâu sau đó, hắn sẽ xuất hiện.”

Diệp Ngọc Đường hỏi tiếp: “Ngươi đã giấu Địch Phổ trộm được ở đâu rồi?”

Giang Trung Quang lại không chịu nói: “Sao ta biết được ngươi là người của ai?”

Diệp Ngọc Đường nói: “Nếu ta là người của Mã Manh, việc gì ta phải hỏi ngươi chuyện của Mã Manh?”

Giang Trung Quang im lặng một lúc rồi nói: “Sự việc hệ trọng, ta đã sai một lần, không thể làm chuyện phản bội tông môn lần nữa.”

Nàng nói: “Nếu ta muốn gϊếŧ ngươi thì chỉ là chuyện trong nháy mắt mà thôi, làm một cách im hơi bặt tiếng.”

Giang Trung Quang nuốt nước bọt: “Ta biết.”

“Ta không gϊếŧ ngươi, ngươi cũng không cần nói với ta. Nhưng ngươi nên biết, dù Địch Phổ ở bất cứ chỗ nào trong trấn cũng không an toàn bằng ở chỗ của ta.”

Dứt lời, Diệp Ngọc Đường thả hắn ra, nhún người nhảy lên khung cửa sổ, toan đẩy cửa rời đi.

Bóng cây ngoài cửa sổ khẽ đong đưa, vang lên tiếng xào xạc.

Giang Trung Quang nghe tiếng, chợt nói: “Đợi đã!”

Diệp Ngọc Đường quay đầu lại.

Giang Trung Quang nói: “Ta biết tiền bối là cao nhân chính phái, ta nói với tiền bối! Ngài qua đây, bóp huyệt vị của ta.”

Diệp Ngọc Đường nhảy xuống, gập ngón tay điểm vào huyệt thiên song của hắn, rồi nghe thấy hắn nói: “Ở Đẩu Mẫu Điện, trong liêu phòng (*) của Dư chân nhân... nếu ngài không quen với Dư chân nhân thì có thể tìm Trưởng Tôn Mậu đi cùng.”

(*) liêu phòng (寮房): phòng ở của người tu hành trong chùa.

Nàng nhíu mày: “Tìm Trưởng Tôn Mậu?” Tìm hắn có tác dụng gì.

Giang Trung Quang nói: “Liêu phòng của Dư chân nhân phòng thủ sâm nghiêm, trên đời này Dư chân nhân sợ Trưởng Tôn Mậu nhất, tìm Trưởng Tôn Mậu đi cùng thì có thể tùy ý ra vào liêu phòng của Dư chân nhân.”

Sợ hắn làm quái gì…

Nàng hỏi tiếp: “Ở chỗ nào trong liêu phòng?”

Giang Trung Quang lại truyền âm nhập cốt thêm một đoạn.

Diệp Ngọc Đường: “...”

Trước khi đi, Giang Trung Quang hỏi: “Vậy cổ của ta phải giải thế nào?”

Diệp Ngọc Đường suy nghĩ một chút rồi vỗ vai hắn bảo: “Chăm hoạt động gân cốt, bình thường rảnh thì ăn nhiều thịt vào. Mặt mũi thì đành chịu thôi, trong giang hồ còn hiếm người tướng mạo kì quái à? Đừng có đặt nặng trong lòng là được.”

Giang Trung Quang nghĩ mà không hiểu: “Vậy là giải được rồi?”

“Không giải.”

“Ngươi lừa ta...”

“Ngươi vốn không trúng Kim Tàm Cổ.”

Sức nặng trên vai biến mất, Giang Trung Quang ngồi bật dậy, đuổi theo mấy bước...

Cửa phòng mở toang, gió lay mấy cành đậu sam ngoài cửa, phóng mắt nhìn quanh, nào còn bóng dáng người nào nữa?

...

Một khắc sau, Diệp Ngọc Đường đã ở dưới gầm giường trong liêu phòng của Dư chân nhan, mở nắp bô ra, gạt đống vàng lỏng của ông già ra, móc một hộp gỗ dùng mỡ lợn bịt kín bên ngoài từ phía dưới lên.

Nhớ lại lời Giang Trung Quang đã nói: Dư chân nhân hay bị táo bón nên xưa nay đều đại tiểu tiện trong liêu phòng, thế nên cũng tự mình đi đổ. Dư chân nhân võ công cao cường, có thể sánh ngang với Giang tông chủ, ta bèn nghĩ chỗ của lão cũng an toàn như chỗ Giang tông chủ. Vì vậy ta mới cất Địch Phổ trong hộp gỗ bịt mỡ, đặt trong thùng bài tiết của lão.

... Người này võ công bình bình, tâm tư cũng thật là con mẹ nó kín kẽ.

Nàng vừa đào vừa nghĩ, may mà nàng đi một mình.

Nếu gọi Trưởng Tôn Mậu đi cùng, đến đòi Dư chân nhân cái bô của lão, cảnh tượng đó thật là... kỳ quặc.

Chỉ là không biết tối nay Dư chân nhân về phòng tự dưng phát hiện cái bô đã biến mất thì sẽ có cảm tưởng gì.

Diệp Ngọc Đường lấy hộp gỗ, nhảy ra khỏi Đẩu Mẫu Điện. Sau khi rửa sạch hộp gỗ bên khe suối thì điên cuồng tẩy rửa hai tay, đồng thời điên cuồng chửi mắng Giang Trung Quang.

Nàng nghĩ bụng, sớm biết vậy thì lúc nãy đã không nói cho hắn biết là hắn không hề trúng cổ.

Phải bảo hắn ngày ngày lấy phân ngựa bôi lên mặt, bôi tám năm, mười năm rồi mới thôi.