“Thứ nhất Ti Ỷ Bộ, thứ hai Thần Quang Bộ, thứ ba Lưu Phương Bộ... phụ trợ Cách Thượng Tiệt Hạ, Thượng Bộ Liên Hoàn, Ngọc Nữ Xuyên Thoa, Hồi Kinh Vọng Nguyệt...”
Diệp Ngọc Đường lập tức hỏi: “Cái gì Vọng Nguyệt cơ?”
Chàng ngừng lời, cúi đầu nắm lấy cổ tay nàng, xoay nàng một vòng.
Lúc xoay vòng, mũi kiếm vừa vặn chĩa thẳng vào Bùi Tuyết Kiều.
Hai cô nương mắt đối mắt, nàng khẽ chớp mắt với Bùi Tuyết Kiều.
Người sau lại trả lại một cái trợn trắng mắt.
“Đây chính là Hồi Kinh Vọng Nguyệt. Nếu Kinh Hồng Kiếm gặp La Sát Âm Dương Đao, chỉ cần từ trừ tiến tới, dù nội lực không địch lại đối thủ thì vẫn có cơ hội hóa giải, chỉ cầ kéo dài, La Sát Đao tất bại; La Sát Đao gặp Kinh Hồng Kiếm, chỉ cần tốc chiến tốc thắng, tạo thế công kích mạnh mẽ, bằng không càng áp chế càng bại, không còn cơ hội cứu vãn.” Chàng nói xong thì quay đầu lại hỏi: “Nhớ chưa?”
Bùi Tuyết Kiều gật đầu như giã tỏi.
Trưởng Tôn Mậu nhìn về phía Diệp Ngọc Đường, nói: “Đã nhớ rồi thì tự mình thử đi.”
Diệp Ngọc Đường còn muốn nói cái gì đó, Bùi Tuyết Kiều ở đối diện đã không kiên nhẫn nổi, trở tay nắm song đao, tháo vỏ đao xuống.
Diệp Ngọc Đường tay cầm kiếm, miệng lẩm bẩm, bước vòng quanh nàng ấy.
Bùi Tuyết Kiều nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt cảnh giác.
Khi Diệp Ngọc Đường nhẩm đến “Cách Thượng Tiệt Hạ” thì bỗng chốc khua kiếm lên xuống hai cái, lần lượt đâm mạnh về phía khí hải và ân môn.
Bùi Tuyết Kiều
Bùi Tuyết Kiều bị nàng chọc cho hai kiếm không ra kết cấu gì, giật thót nhảy bật ra sau hai bước.
Đúng lúc này vừa hay đến lượt Thượng Bộ Liên Hoàn, Diệp Ngọc Đường bước giật lại rồi tiến lên, thanh kiếm đen trong tay cũng chợt xoay vòng.
Trong lòng Bùi Tuyết Kiều thầm nghĩ, kiếm chiêu này vừa hay hóa giải một bộ thủ thế khai cuộc của đối thủ, nếu sau này đối đầu với đám Giang Trung Nguyệt của Tuyết Bang thì cũng có phương pháp ứng đối. Mặc dù chiêu thức của người trước mặt phù phiếm không thôi, nhưng lại rất có ích cho mình.
Nghĩ đến đây, tinh thần lại tăng thêm ba bốn phần.
Nào ngờ Bùi Tuyết Kiều vừa mới tập trung nín thở thì người trước mặt lại nhíu mày, đứng yên bất động.
Bùi Tuyết Kiều: “?”
“Thượng Bộ Liên Hoàn...” Diệp Ngọc Đường đăm chiêu: “Sau đó là gì nhỉ?”
“...” Bùi Tuyết Kiều bị nàng làm cho bó tay, không nhịn nổi nhắc: “Ngọc Nữ Xuyên Thoa, Hồi Kinh Vọng Nguyệt!”
Diệp Ngọc Đường cười hì hì nói: “Ừ há!”
Sau đó chân phải bước xéo ra, rút kiếm, vọt lên, tung chưởng, cong bước xoay vòng, nối tiếp Hồi Kinh Vọng Nguyệt.
Xem ra nàng đã bắt đầu nghiêm túc, thế nên trong hai thức này, kiếm chiêu linh động phóng khoáng, kiếm thức xinh đẹp mỹ lệ.
Nhưng trong hai kiếm này đều không có nội tức lưu chuyển, chỉ dùng chút khéo léo, cho nên chỉ có đẹp mắt mà không có tác dụng.
Bùi Tuyết Kiều nhìn ở trong mắt, tránh cũng lười tránh, dứt khoát đứng vững như cọc gỗ, kiếm đến thì cong người né đi. Sau mấy lượt né, đến thức Hồi Kinh Vọng Nguyệt, nàng gần như đoán được kiếm của đối phương sẽ đến từ hướng nào, bèn đặt song đao thành chữ “Nghệ” (乂) chắn trước ngực.
Một khắc sau, thanh kiếm đen đúng như dự đoán quay ngược lại đâm tới, mũi kiếm không nghiêng không lệch, đυ.ng vào chỗ giao nhau của song đao.
Người trong quán đều “xì” ra tiếng, cảm thấy màn này y như người trong giang hồ gặp phải phường múa giáo đầu đường, thực sự không có gì đáng xem.
Bùi Tuyết Kiều đứng đằng xa hỏi: “Ngươi có được không đấy?”
Diệp Ngọc Đường đáp: “Còn không phải là ta chưa thuộc bài à?”
Bùi Tuyết Kiều nói: “Đợi ngươi thuộc rồi thì có thể đánh ai được nữa?”
Diệp Ngọc Đường cười khà khà: “Ngươi đừng xem thường ta. Chờ tối nay ta hiểu được chiêu thức này rồi, ngày mai ta sẽ giúp ngươi đánh bại Cốt Lực Xuế.”
“Tâm ý của ngươi ta nhận rồi, nhưng tốt xấu gì trước đó cũng phải thắng được ta đã chứ?” Bùi Tuyết Kiều có chút cảm động, cũng có chút thương hại: “Bao giờ ngươi mới thuộc chiêu thức?”
Diệp Ngọc Đường nói: “Sáng sớm ngày mai.”
Bùi Tuyết Kiều nói tiếp: “Mười mấy chữ thôi mà, không thể thuộc nhanh hơn được hả?”
“Tuyết Kiều, kiếm chiêu không phải cứ học thuộc là xong, cần phải lĩnh hội bằng cả tâm trí.” Bùi Thấm đề nghị: “Trưởng Tôn Mậu, muốn hiểu được nhất phẩm Kinh Hồng Kiếm trong chốc lát không phải là chuyện dễ dàng, huống hồ còn là một tiểu cô nương. Hay là ngươi đích thân thi triển nhất phẩm Kinh Hồng cho tiểu đồ đệ của ngươi xem đi? Cũng tiện cho chúng ta được mở mang tầm mắt?”
Bùi Thấm thường nghe nói, chỉ có ba người am hiểu nhất phẩm Kinh Hồng Kiếm nhất trên đời, một là đương gia tổ mẫu của Tuyết Bang, người biên soạn ra [Kinh Hồng Kiếm], Giang Tiến Kha nữ hiệp; hai là thiếu trang chủ của Kinh Hồng Sơn Trang ở Tuyết Bang, mẫu thân của Giang Đồng – Giang Dĩ Mẫn; ba chính là Trưởng Tôn Mậu.
Trong ba người này, cũng chỉ có Trưởng Tôn Mậu là xem như có chút giao tình với nàng. Nếu bây giờ chàng đã tự xưng tên họ, có ý chỉ điểm cho Tuyết Kiều, vậy thì phải bảo chàng xuất chiêu cho Tuyết Kiều xem mới được. Hôm nay Tuyết Kiều được chứng kiếm kiếm chiêu lợi hại của một trong Kinh Hồng tam nhân thì sau này có gặp phải nữ đệ tử Tuyết Bang cũng không đến mức rơi vào thế hạ phong.
Bùi Thấm vừa dứt lời, mọi người đều nhao nhao nói muốn xem nhất phẩm Kinh Hồng của Trưởng Tôn Mậu.
Các hộ gia đình hai bên ngõ thi nhau mở cửa sổ, ló đầu ra hóng hớt.
Trưởng Tôn Mậu không nhúc nhích, cũng không lên tiếng.
Diệp Ngọc Đường thừa dịp náo nhiệt cũng thuận theo ồn ào: “Tiền bối, ngài biểu diễn một lần đi, ta sẽ nhớ được!”
Trưởng Tôn Mậu nghe vậy, ngước mắt lên nhìn nàng.
Hai người nhìn nhau, Diệp Ngọc Đường cảm thấy có hi vọng, bèn ném kiếm cho chàng.
Một tay chàng đón lấy kiếm.
Tiếng hò reo xung quanh càng lớn hơn nữa.
Diệp Ngọc Đường đứng sang bên cạnh nhường chỗ, trên mặt là nụ cười mong đợi. Tâm thái này hệt như đám công tử ca Trường An đến phường Bình Khang xem vũ nữ người Hồ nhảy múa mà Trưởng Tôn Mậu hay kể, xem là vì tò mò.
Trưởng Tôn Mậu nhìn nàng, chậm rãi nói: “Thứ nhất Tỉ Ỷ Bộ...”
Chàng nói vừa chậm vừa nhẹ, dừng lại một thoáng rồi xoay người, thong dong đi dọc con ngõ, mỗi mấy bước lại chỉ kiếm dọc đường mấy bận. Thoạt đầu động tác còn mang vẻ hời hợt lười biếng, sau đó càng đi càn nhanh, càng đi càng nhanh, bước dời theo kiếm, sau nữa chỉ cảm thấy dưới ánh trăng là một chiếc bóng xanh xám thoắt ẩn thoắt hiện.
Đến lúc chàng thu kiếm đứng lại, tất cả mọi người vẫn chưa hoàn hồn, chỉ cảm thấy toàn bộ quá trình đều là tay áo xanh xám tung bay mà chưa ngộ ra bộ kiếm pháp đó huyền diệu chỗ nào.
Bỗng một cơn gió nhẹ lướt qua, trên mái hiên bắt đầu tơi xuống hạt sương trắng. Hàng xóm láng giềng mở cửa sổ góp vui lại nghe như tiếng sấm, tưởng là mưa đá tháng mười, sợ hãi đóng chặt cửa nhà.
Chàng đứng ngoài mấy trượng, bắt đầu cất bước trở về, vừa đi vừa giơ tay ra đón lấy từng chuỗi hạt trông như châu ngọc từ trên mái nhà lăn xuống.
Lúc này, đã có người nhận ra vật rơi xuống chính là sương thu cô đọng trên mái hiên. Sương thu bị nội lực lúc nãy của chàng chấn động, vỡ thành hạt to chừng hạt đậu, lúc yên ắng hãy còn tụ thành hình, chưa từng rơi xuống; khoảnh khắc gió nổi lên, hạt sương rung vỡ trên mái hiên ào ào rơi xuống, chàng đưa tay hứng được một ít, nắm trong lòng bàn tay...
Một đường đi thẳng tới trước mặt Diệp Ngọc Đường rồi mới nhẹ nhàng chìa tay ra, một chuỗi nước nhỏ giọt giữa hai người, hỏi nàng: “Đã nhớ chưa?”
Mọi người trong quán ăn, đến cả Bùi Thấm cũng phải kinh ngạc, bấy giờ mới hiểu kiếm chiêu này tuyệt diệu ở hai điểm...
Trong mấy bước chàng đi, nội tức dồi dào đã hóa thành kiếm khí ngàn cân, cách không đánh người, chạm vật như sấm rền chớp giật, đây là điểm thứ nhất. Luồng nội lực này phát ra ngoài dũng mãnh bao nhiêu cũng tinh chuẩn bấy nhiêu, sương vỡ không hề rơi, thậm chí còn không nhiễu loạn bằng gió nhẹ, đay là điểm thứ hai.
Không ít người đến đây mới chợt bừng tỉnh: Bình thường đều cho rằng kiếm chiêu này được mệnh danh “vụt lướt như kinh hồng, mạnh mẽ như du long” là để ví von tư thái phiêu diêu uyển chuyển của nữ tử luyện kiếm, mà chẳng hay hai chữ “kinh hồng” này vốn dùng để miêu tả bản thân kiếm chiêu.
Lúc nhìn mấy chiêu đầu, Diệp Ngọc Đường có chút xem thường, chỉ cảm thấy chàng thuần túy là khoe tài trước mặt mấy cô nương xinh đẹp, thế nên mới ra vẻ lười nhát thong dong, thực ra chỉ là mấy trò mèo mà thôi.
Nhưng kể từ chiêu thứ năm thứ sáu trở đi, trong lòng nàng bỗng chấn động, chợt nhớ ra Kinh Hồng Kiếm này bốn tuổi là có thể luyện được, vốn chẳng cần nền móng nội lực gì, chỗ siêu phàm trác tuyệt của thức kiếm này là ở chí nhu.
Chí nhu chí cường thì nửa bước ngàn dặm.
Mà sở dĩ ban đầu nàng lầm tưởng là chàng lười nhát hời hợt là vì vóc dáng của chàng cao lớn hơn nữ tử rất nhiều, cho nên dù là chiều dài cánh tay hay đường đi của kiếm cũng đều tăng thêm vài thước. Một nhát kiếm nhanh của nữ tử bình thường, vào tay chàng lại thành làm nhiều được ít. Thức kiếm này vốn không thích hợp cho nam tử tập luyện, nhưng chàng vẫn dễ dàng hóa giải được nó, bí quyết chính là, nhanh.
Đường kiếm cực nhanh, kiếm dời theo bước, nhịp nhàng lưu loát.
Trong lòng nàng thầm nghĩ: Đây không phải công phu bản gia của hắn mà còn có thể lĩnh ngộ đến bậc này. Hắn mà nghiêm chỉnh so chiêu với mình thì phần thắng không tới năm thành mất.
Nghĩ đến đây, nàng vừa vui mừng lại vừa phiền muộn.
Nếu là lúc trước, có thể nàng sẽ vỗ đầu chàng, khen chàng mấy câu, đợi đến lúc chàng tự đắc mà ba hoa thì lại nói móc đôi câu, tạt cho chàng một gáo nước lạnh, tránh cho chàng quá mức tự mãn, nhìn chàng tức đến mức gục đầu ủ rũ nhưng lại không thể không giả vờ nhẹ nhàng phong độ, hình ảnh đó nhất định rất đẹp.
Nhưng lúc này đây, nàng chỉ có thể hồi tưởng lại từng chiêu từng thức, sau đó nói: “Miễn cưỡng nhớ được chút xíu.”
Ánh mắt Trưởng Tôn Mậu trầm xuống.
Bùi Tuyết Kiều phì cười, thấy tiếc vì đối phương không chịu cố gắng.
Đúng lúc này, Bùi Thấm lại gọi “Tuyết Kiều”, vẫy tay gọi nàng ấy quay về.
Bùi Thấm cảm thấy chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, tiểu cô nương kia khó mà nắm giữ được điểm mấu chốt của kiếm chiêu này, bèn hoàn toàn không đặt người ta vào lòng.
Nếu vậy, ngày mai Tuyết Kiều và Cốt Lực Xuế tất sẽ có một trận chiến. Cuộc gặp hôm nay đã nhắc nhở nàng: Quang Minh Thiện Ác Thủ kia cũng là dùng nhu lực cách không phá lực, có ba phần tương tự Kinh Hồng Kiếm, một mạch âm nhu lại bá đạo. Dựa vào những gì nàng quan sát hôm nay, lại được Trưởng Tôn Mậu cảnh tỉnh, nàng đã nghĩ ra cách dùng La Sát Đao phá giải Thiện Ác Thủ, muốn sớm nói cho Tuyết Kiều biết.
Lúc này sắc trời đã không còn sớm, bèn dẫn đầu đám đệ tử cảm ơn Trưởng Tôn Mậu rồi đẹp đường hồi phủ.
Lúc quẹo vào một con hẻm, Bùi Tuyết Kiều khó hiểu hỏi: “Cốc chủ, tại sao Trưởng Tôn tiền bối lại dẫn dắt một cô nương... không có tiền đồ gì như thế?”
Bùi Thấm ngoảnh đầu lại nhìn hai người đứng dưới ánh trăng rồi quay lại nói: “Trưởng Tôn tiền bối này nha, lúc trước có chút tật xấu không ai biết, sau này đã chữa được rồi, nhưng hình như gần đây lại có dấu hiệu tái phát.”
Đám cô nương lập tức châu đầu ghé tai: “Đáng thương quá.”
Bùi Thấm sợ bọn họ vì thương xót mà sinh ra yêu thích, bổ sung thêm: “Mấy đứa nhất định phải tránh xa hắn một chút.”
Diệp Ngọc Đường: “...”
Phàm là cao thủ nhất đẳng thì đều có năng lực nghe tiếng cách tường.
Lợi hại hơn nữa, dù đứng cách bức tường mấy trăm bước cũng không thành vấn đề.
Diệp Ngọc Đường điều dưỡng hai ba ngày, trước mắt tạm thời tìm về được khoảng ba thành công lực, có thể nghe lỏm được một đoạn.
Nàng nhìn chằm chằm Trưởng Tôn Mậu, cảm thấy chàng cũng nghe thấy.
Nhưng dường như chàng chẳng có phản ứng gì với chuyện này, im lặng chốc lát, gập thanh kiếm đen trong tay về lại nguyên hình rồi ném trả cho nàng.
Nàng ngạc nhiên, giơ tay lên bắt lấy, cầm Đàm Kiêu trong tay nhìn một lát, hơi do dự: “Đưa ta làm gì?”
“Ngày mai trả ta sau cũng được.” Chàng đáp, rồi lại chêm them: “Buổi tối luyện kiếm nhiều chút, bớt chạy lung tung đi.”
Diệp Ngọc Đường ngoài miệng xem thường: “Ta còn tưởng tặng ta chứ.”
Trưởng Tôn Mậu nghe vậy, giống như muốn nói cái gì, đến cùng lại không nói, chẳng biết là vì sao.
Nàng là người lười nghe người khác nói, chàng đã không nói thì chắc chắn nàng sẽ không hỏi. Hai người cùng nhau đi lên cây cầu trước khách sạn Phong Tuyết Châu, tạm biệt ở đó, không nói gì thêm.
Tất nhiên là Diệp Ngọc Đường sẽ không làm như Trưởng Tôn Mậu mong muốn, không đợi chàng đi xa, nàng đã nhún người một cái, nhảy lên nóc nhà khách sạn Phong Châu, lần theo tiếng nước, một mạch mò tới nhà tắm.
Sau khi trúng Kim Tàm Cổ, huyết mạch nới cổ chui vào sẽ trở nên thâm tím rồi chuyển thành màu đen.
Cổ chui vào mạch máu từ cổ tay, từ đầu đến cuối một mạch chui lên. Trúng cổ ba tháng, cổ đi tới khuỷu tay, phía trên cánh tay hiện lên một đường tím; trúng cổ nửa năm, đường tím dọc theo cả cánh tay; trúng cổ một năm, nếu cổ vào từ tay trái thì đã chui tới tim, nếu vào từ tay phải thì mất thêm khoảng nửa năm nữa.
Trước khi cổ đi tới trái tim thì vẫn còn cứu được; sau khi tới trái tim thì thần tiên cũng khó trị. Không đến một năm, Kim Tàm Cổ sẽ khát máu và biến đen. Lúc này, cổ độc từ tim sẽ lan đến lục phủ ngũ tạng, tứ chi bạch cốt, cơ bắp toàn thân người trúng cổ sẽ dày đặc như mạng nhện đen, trông cực kỳ đáng sợ. Khoảng ba năm, cổ độc ăn sâu vào xương tủy, người trúng cổ từ đau nhức như vạn kiến cắn tim, sau cùng toàn thân mất đi tri giác, không đến ba năm, cả người như bộ xương khô.
Ban ngày nghe nói Giang Trung Quang trúng Kim Tàm Cổ của Mã Manh, nàng đã muốn nhìn xem hắn trúng cổ bao lâu rồi, rốt cuộc có cứu được hay không. Tuy người này trộm Địch Phổ bí tịch gì đó của tông chủ, từng phạm sai lầm, nhưng vẫn biết hối cải, nàng cũng không muốn nói toang ra. Để bớt việc, bèn nhân lúc đêm nay, khi các đệ tử luyện công xong đi tắm, lén lút nấp trong nhà tắm của nam.
Nàng im hơi lặng tiếng ngồi trên nóc nhà lượn lờ hơi nước, cách màn sương khói nhìn những thân mình lõα ɭồ trẻ tuổi, tầm mắt đã sắp nhòe nhoẹt tới nơi mới trông thấy Giang Trung Quang xuất hiện.
Trên lưng hắn khoác một bộ đoản đả ướt sũng mồ hôi, ôm chậu gỗ và khăn trắng, chờ mọi người đều ra ngoài hết rồi mới là người cuối cùng đi vào nhà tắm.
Lúc này hơi nước đã tan gần hết. Sau khi vào trong, hắn khóa cửa lại, đưa lưng về phía Diệp Ngọc Đường, bắt đầu cởϊ áσ.
Nàng khẽ híp mắt lại, quan sát tấm lưng hắn: Có một vàt vết thương do kiếm gây ra, nhưng chỉ có vết thương cũ, phần lớn đã sắp lành theo tiến độ võ công của hắn, nếu người có thị lực cực tốt để tâm quan sát thì vẫn có thể nhìn ra một ít, vết thương mới không có, dấu hiệu cổ độc lại càng không có.
Giang Trung Quang cởi cái quần trong cuối cùng ra, chợt nghĩ đến chuyện gì bi thương, bèn nương theo tiếng nước, đưa lưng về phía Diệp Ngọc Đường, ngồi xổm trên mặt đất nghẹn ngào khóc.
Trong lòng Diệp Ngọc Đường dậy lên chút đồng tình, bèn mặc hắn khóc, ngồi trên xà nhà kiên nhẫn đợi.
May mà hắn cũng không khóc quá lâu, chờ đổ đầy nước nóng vào chậu rồi thì thôi khóc, giơ cánh tay lên lau nước mắt, ôm chậu gỗ, quay mặt về phía Diệp Ngọc Đường.
Diệp Ngọc Đường: “!”
Hướng quay đẹp đấy, góc độ rất vừa vặn, liếc mắt một cái là thấy bằng hết.
Hắn vắt nước, mặt quay hướng Diệp Ngọc Đường, bắt đầu lau người.
Vừa lau vừa thương tâm khóc nấc lên.
Diệp Ngọc Đường để ý quan sát một lúc, bỗng chốc cảm thấy có chút cạn lời.
...
Không có đồng cảm, không có thương hại, chỉ còn lại câm nín.
Nàng thực sự muốn quỳ lạy cha nội này quá.
Ngươi trúng Kim Tàm Cổ cái đít, ngươi thuần túy là con mẹ nó càng lớn càng xấu!
Ngươi khóc cái đít!