Hai gã tùy tùng bên cạnh vội vàng khuyên giải: “Tiểu Minh Vương, lời không thể nói quá nhiều.”
Hai người vừa dứt lời, tiếng cười lập tức nổi lên bốn phía.
Tiểu Minh Vương giơ tay lên ngăn lại, nhưng không vì bị mỉa mai mà hành động lỗ mãng, trái lại còn rơi vào trầm tư.
Con người Cốt Lực Xuế đúng là có chút cố chấp. Ngày trước khi chưa tập võ thì cũng thôi, năm ấy mười ba tuổi nghe nói Ma Ni Đại Quang Minh Thiện Ác Thủ là công phu huyền diệu thâm sâu nhất thế gian, bấy giờ mới bái nhập Ma Ni Giáo cầu học công phu này, chuyên tâm tu luyện dến nay, một lòng một dạ, chưa từng có sở cầu nào khác. Đến nay mới tám năm, dựa vào Thiện Ác Thủ tầng thứ ba – Nhập Chân hóa cảnh, hắn đã trở thành cao thủ nhất đẳng của Hồi Hột, được giáo chủ ban tên “Tiểu Minh Vương”, kể từ đó danh tiếng lan xa.
Từ ba năm trước, có không ít người từ Trung Nguyên gửi anh hùng thϊếp đến mời hắn chỉ giáo, nhưng hắn chưa từng ứng chiến. Giáo chủ tình cơ nghe các pháp sư nói “Chung Nam Luận Kiếm” là con đường chính đáng duy nhất để các môn phái phiên bang gia nhập vào võ lâm Trung Nguyên, nhiều lần ngỏ ý bảo hắn tham dự. Nhưng hắn luôn cảm thấy trò luận kiếm này, nói khó nghe chút chính là một đám dế chui vào cái l*иg đánh tới đánh lui, chỉ để mua vui cho Giang tông chủ. Bởi vậy hắn càng không muốn đến luận kiếm.
Xưa nay hắn vốn háo sắc, giáo chủ biết rõ điểm này, lâu lâu lại tặng hắn một mỹ nhân Hồi Hột. Cho đến mấy tháng trước, hắn tình cờ có được một bức tranh mỹ nhân từ Trung Nguyên, thế là ngày nhớ đêm mong, gần như là mất ăn mất ngủ. Từ đó trở đi, nhìn giai nhân trong nhà mình, hoặc là cao to vạm vỡ, hoặc là tục tằng muốn chết, hoặc là thô lỗ cục mịch, chỉ cảm thấy ăn không ngon, dần dần rồi cũng giải tán. Sau này hỏi thăm được mỹ nhân trong tranh kia là có thật, nay là chưởng môn một phái của võ lâm Trung Nguyên, tên là Bùi Thấm.
Bấy giờ mới quyết định đến Trung Nguyên một chuyến.
Nếu không thể ôm mỹ nhân về thì thật sống uổng một đời.
Nếu đời này không cưới được Bùi Thấm làm vợ thì độc thân cả đời cũng có làm sao?
Nghĩ như vậy, Cốt Lực Xuế cười nói: “Tiểu vương xưa nay chỉ cầu một chữ ‘nhất’, hôm nay tới quán ăn của ngươi cũng là vì nghe nói chỗ này nổi tiếng nhất. Nào ngờ ngươi lại không nói ra được món nào ngon nhất, vậy thì hôm nay tiểu vương không ăn cũng được!”
Mọi người cho rằng hắn đánh trống lui quân, tức thì thi nhau xùy xùy khinh miệt.
Chủ quán nghe thấy lời này, vội nói: “Dù không ăn thì tiền này, ngài cũng phải trả trước mới được.”
Tiểu Minh Vương lệnh mấy gã tùy tùng ném ra một khối bạc vụn rồi nói: “Bùi cốc chủ, ước định của chúng ta hôm nay, mong nàng chớ quên.”
Bùi Thấm cười khẽ.
Tiểu Minh Vương vén mành vải lên, dẫn hai gã tùy tùng ra khỏi cửa.
Nữ tử đang đứng bên ngoài bỗng ơ lên: “... Không ăn nữa? Không phải chứ, có phải ngươi có bệnh không?”
Chủ quán ló đầu ra xem, rất là kinh ngạc: “Đi thật à?”
Trong quán ăn im phăng phắc, đại khái là rất ít khi gặp phải người khùng điên như thế nên mọi người đều cảm thấy khó hiểu.
Chỉ có Bùi Tuyết Kiều đuổi theo, cao giọng gọi: “Tiểu Minh Vương xin hãy dừng bước!”
Cốt Lực Xuế không đáp, chỉ có một gả tùy tùng cất tiếng hỏi: “Cô nương có chuyện gì?”
Bùi Tuyết Kiều nói: “Có thể mời Tiểu Minh Vương chỉ giáo hay không?”
Thấy không ai trả lời, nàng ấy lại bổ sung thêm một câu: “Ngày mai ta đối chiến với Tiểu Minh Vương, thế nên mời chiến.”
Một lúc sau, Tiểu Minh Vương cười mấy tiếng chế nhạo: “Quên đi, cô nương, không cần thiết.”
Nói xong, đoàn người rời đi trong tiếng cười, đến đầu cũng không thèm ngoảnh lại, chỉ có Bùi Tuyết Kiều một mình đứng đầu đường.
Diệp Ngọc Đường thấy vậy bèn đứng dậy đi ra khỏi quán ăn.
Trưởng Tôn Mậu đi theo sau.
Nàng đi tới trước mặt Bùi Tuyết Kiều, ôm quyền nói: “Có thể chỉ giáo không?”
Bùi Tuyết Kiều lấy làm khó hiểu.
Diệp Ngọc Đường nói tiếp: “Nói ra thì, ngày mai ta và ngươi cũng có một trận.”
Bùi Tuyết Kiều đánh giá nàng từ trên xuống dưới, có hơi khinh thường.
Cũng không phải là nàng ấy tự cao tự đại, dù sao bản thân cũng vừa bị Cốt Lực Xuế khinh thường.
Bùi Tuyết Kiều tưởng nàng không rõ quy tắc luận kiếm, kiên nhẫn giải thích: “Nếu ta nhớ không nhầm, thứ tự ngày mai là ngươi đấu với Cốt Lực Xuế trước, còn ta sẽ đấu với người thắng trong hai người.”
Diệp Ngọc Đường nói: “Ta biết mà.”
Đại khái cảm thấy giữa hai người có chút trở ngại trong giao tiếp, Trưởng Tôn Mậu không gần không xa chêm vào một câu: “Nàng ấy mới học Kinh Hồng Kiếm, muốn mượn ngươi thử chiêu.”
Diệp Ngọc Đường: “...”
Lời giải thích này thẳng mặt quá, cũng không cần thiết phải thẳng như vậy đâu, nghe rất là... tổn thương.
Bùi Tuyết Kiều không dám tin nhìn qua nhìn lại giữa hai người này, bụng nghĩ, mình cũng không kém đến thế chứ, sao còn chẳng bằng cọc gỗ tập võ cơ chứ?
Năm nay là lần đầu rời nhà tranh đến đây luận kiếm, vốn tưởng rằng có thể gầy dựng chút danh tiếng Bùi nữ hiệp trên giang hồ, không ngờ...
Bùi Tuyết Kiều nàng xưa nay quen kiêu ngạo, bị đả kích liên tiếp như vậy, chỉ cảm thấy tức anh ách...
Trong lòng nàng không bỏ xuống được, xông vào quán ấm ức hét lên: “Cốc chủ, bọn hắn kết bè ức hϊếp ta!”
“Ngươi hiểu lầm rồi...” Nàng xưa nay không biết an ủi người khác, lúc này chỉ cảm thấy đầu phình ra, chạy theo vào quán giải thích: “Bùi cốc chủ, là Trưởng Tôn tiền bối cảm thấy trong lứa đệ tử đến luận kiếm năm nay, võ công của Bùi Tuyết Kiều cô nương là khá nhất, nên muốn xin cốc chủ cho mượn Tuyết Kiều cô nương một lát để chỉ điểm công phu cho ta.”
Người trong quán nghe nói Trưởng Tôn tiền bối coi trọng Bùi Tuyết Kiều như thế, không khỏi nhìn nàng ấy với ánh mắt hâm mộ.
Dù Bùi Tuyết Kiều biết chuyện không phải vậy, nhưng nghe xong cũng nhịn không được thẳng lưng ưỡn ngực.
Chỉ có Bùi Thấm không cho là đúng: Hắn coi trọng Bùi Tuyết Kiều á? Là thấy nàng ấy xinh nhất thì có.
Trưởng Tôn Mậu này thật là, cứ tưởng mấy năm nay đã đỡ hơn rất nhiều, nay xem ra vẫn là đến chết cũng không đổi.
Trong lòng nàng cười thầm, lại chợt nghĩ, rốt cuộc người này vẫn khác Cốt Lực Xuế, dù lúc trước có trêu hoa ghẹo nguyệt thế nào thì cũng không đến nỗi vượt khỏi quy củ.
Huống hồ, có thể được hắn chỉ điểm công phu thì Tuyết Kiều vẫn có lợi.
Cuối cùng, vẫn không quên bênh vực người mình, nói: “Trưởng Tôn Mậu, ngươi mượn Tuyết Kiều, vậy nàng ấy có lợi ích gì không?”
“Tất nhiên rồi.” Trưởng Tôn Mậu hứa hẹn, sau đó thình lình nói: “Bắt lấy.”
Lời vừa dứt, trong tay áo rơi ra một món đồ đen xì dài bằng cánh tay, giũ hai ba cái rồi giơ tay ném ra ngoài.
Mọi người trong quán lập tức xôn xao.
Có người yêu thích thần binh thậm chí còn hét lên: “Đàm Kiêu!”
Nhìn thấy thanh đoản kiếm màu đen từ đối diện bay tới, Diệp Ngọc Đường giơ tay đón lấy, vững vàng tiếp được.
Cầm trong tay ngắm nghía, hay lắm, đúng là Đàm Kiêu. Đàm Kiêu nhẹ hơn Trường Sinh, được chàng cất trong tay áo đã lâu, bên trên vẫn còn hơi ấm.
Tiếp đó, Trưởng Tôn Mậu hỏi: “Dùng có quen không?”
Nàng cầm trong tay khua khoắng mấy cái: “Cũng...được.”