Hôm nay người của Phượng Cốc ra quân bất lợi, lúc đầu không khí trong quán còn có chút nặng nề, Bùi Thấm kể chuyện xong, mọi người vui vẻ cười một trận, thế là mây đen đã bị quét sạch. Trong quán vốn đông nữ, vui cười một hồi, dần nói đến những chuyện thú vị trong buổi luận kiếm hôm nay, từ chuyện cười này lại kéo sang chuyện cười khác, bầu không khí hòa thuận vui vẻ.
Đang lúc náo nhiệt, chuông treo trên mành chợt vang lên, lại có khách tới.
Chủ quán ở đằng sau thò đầu ra, phát hiện người tới là hai người Hồ. Hai người này vừa vào cửa đã lập tức dịch sang một bên nhường đường cho một nam tử âm nhu gầy gò. Người này vóc dáng cao lớn, ăn mặc hoa lệ, ngay cả ba cọng râu cũng trải qua tỉ mỉ trau chuốt, chính là Tiểu Minh Vương.
Hắn vừa vào cửa đã sang sảng hỏi: “Chỗ này của các ngươi món nào ngon nhất?”
Lời vừa dứt, trong quán im phăng phắc, gần như có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Chủ quán không tiếp lời, nói: “Khẩu vị của mỗi người mỗi khác.”
Cốt Lực Xuế khẽ rung cọng râu: “Không có món ăn chiêu bài à?”
Trong quán không có ai đáp lời, chỉ có Bùi Thấm khẽ cười một tiếng.
Cốt Lực Xuế nghe tiếng nhìn sang, mắt đăm đăm, cọng râu hai bên khóe miệng vô thức nhếch lên: “Nàng là...”
Lời còn chưa dứt, đã có người vỗ hắn từ phía sau, nói: “Canh gà hoa cúc ở đây được đấy.”
Ngay sau đó, một nữ tử đi ra từ sau lưng hắn, cao giọng nói: “Bốn bát bánh canh, canh gà hoa cúc ăn kèm.”
Nữ tử đó vừa dứt lời, chỉ cảm thấy người trong quán đều đang nhìn mình. Nàng ta đảo mắt, thoáng dừng lại trên người Trưởng Tôn Mậu, rồi lại chuyển sang cô nương đứng bên cạnh chàng, nhưng không dừng lại lâu, ngay sau đó đối mặt với Bùi Thấm đang ngước mắt nhìn mình.
Nữ tử đó bỗng mỉm cười.
Bùi Thấm lại không cười, dứt khoát hỏi thẳng: “Ngươi nói ngươi là Võ Khúc?”
“Chính là ta.”
Từ đầu tới cuối Bùi Thấm đều đang quan sát nàng ta.
Ban đầu chỉ nhìn trang phục và khí chất của nàng ta, quả thực có đến bảy tám phần tương tự sư tỷ, khiến nàng không khỏi thất thần, vì vậy khựng một lát mới hỏi tiếp: “Nếu đã là sư tỷ của ta, tại sao không đến tìm ta?”
“Nếu đã là sư muội của ta...”
Không chờ nữ tử đó vặc lại mình, Bùi Thấm đã trực tiếp mỉa mai: “Ngày đó trong Linh Hư Động ở Tam Thanh Cảnh trên ngọn Ngọc Hư Phong, ngươi đã nói với ta câu gì?”
Nữ tử đó đáp: “Ngày đó ngươi và ta mắc kẹt trong động Linh Hư, ngươi bắt mấy con sâu béo nướng lên, bắt ta ăn. Ta nói Diệp Ngọc Đường ta có chết cũng không ăn thứ vớ vẩn đó.”
Diệp Ngọc Đường: “...”
Bùi Thấm hỏi tiếp: “Sư gia của ta là ai?”
Nữ tử đó nhanh chóng đáp: “Doãn Bảo Sơn.”
Diệp Ngọc Đường nghe vậy rơi vào trầm tư.
Yêu hận tình thù giữa Thù Hoan và Doãn Bảo Sơn có thể xem là một bí mật, cũng là một vụ bê bối. Chuyện cũ này, ngoài nhóm đệ tử đầu tiên gia nhập Phượng Cốc thì cũng chỉ có thế hệ trước của Chung Nam mới biết.
Vậy mà nàng ta lại biết, rốt cuộc nàng ta là ai?
Bùi Thấm hỏi tiếp: “Bình sinh sư tỷ ta ghét ai nhất?”
Nữ tử đó khẽ hất cằm lên, chỉ hướng trong góc, nói: “Trưởng Tôn Mậu.”
Bùi Thấm cao giọng, chậm rì rì gọi: “Trưởng Tôn Mậu, là vậy sao?”
Mọi người cùng nhìn về góc đó, phát hiện bản thân đương sự Trưởng Tôn Mậu giờ này đang mặc kệ tất cả húp canh nóng, dường như chẳng nghe thấy có người đang thảo luận về mình.
Nữ tử đó nhìn Trưởng Tôn Mậu với vẻ ngạo mạn, giống như muốn đợi xem chàng trả lời như thế nào.
Trưởng Tôn Mậu cụp mắt xuống, đôi đũa khuấy bát canh gà vàng óng nóng hổi, dáng vẻ như chẳng thấy ngon miệng.
Chàng đặt đũa xuống, thình lình gọi một tiếng: “Đường nhi...”
Một tiếng này khiến Diệp Ngọc Đường giật nảy mình, vừa hay đang uống ngụm canh, đột ngột bị sặc ho sằng sặc, cuống quýt lấy tay áo lau đi, đưa mắt nhìn ra ngoài, vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Hắn nhận ra mình rồi ư? Làm sao có thể?
Trong lòng nhanh chóng suy nghĩ: Là chuyện từ khi nào?
Chỉ nghe thấy nữ tử kia khẽ nhướng mày đáp: “Hử?”
Diệp Ngọc Đường nghe vậy thì thở phào một hơi, thì ra là Trưởng Tôn Mậu đang thăm dò nàng kia chứ không phải thăm dò mình.
Nhưng nàng lại thấy bực bội, nghĩ bụng: Ngươi hử cái gì mà hử?
Bùi Thấm nghe nàng ta đáp vậy, vẻ mặt hơi giãn ra, cười khẩy: “Ngươi không phải là sư tỷ của ta.”
Vẻ mặt của nữ tử đó khẽ biến, nhìn chằm chằm Bùi Thấm với vẻ không thể tin được.
Chén rượu của Diệp Ngọc Đường đã sớm cạn đáy.
Trưởng Tôn Mậu thấy vậy bèn đẩy chén rượu còn đầy của mình tới trước mặt nàng như chẳng có chuyện gì xảy ra, nói tiếp câu “Đường nhi...” vừa nãy: “...sao có thể ghét ta chứ?”
Mọi người cười ngất.
Ai nói chuyện lại tạm dừng lâu thế tiền bối?!
Bùi Thấm khẽ híp mắt đánh giá nàng kia, trong lòng thầm suy xét, truy hỏi: “Vậy ngươi là ai?”
Ánh mắt của nữ tử đó di chuyển qua lại giữa Trưởng Tôn Mậu và Bùi Thấm, không biết hai người này đã ngầm thỏa thuận gì với nhau mà giờ khắc này lại liên hợp đối phó nàng ta.
Nhưng nàng ta lại chợt cười, nói: “Nếu ngươi đã không muốn nhận ta thì lúc trước cần gì phải hỏi như đốt pháo thế chứ?”
Năm đó Võ Khúc ngã xuống, có người nghe nói nàng trúng cổ độc không thể cứu chữa, gần như chẳng khác gì một cái xác biết đi. Tám năm trời không rõ tung tích vừa hay minh chứng cho luận điểm đó. Không ít người phỏng đoán có kẻ đã giấu thân xác bệnh tật của nàng đi, chỉ chờ một ngày nào đó tìm được tàn quyển “Thiên Kim Yếu Phương” là có thể diệt sạch vạn cổ, giúp nàng lành lặn trở lại.
Tám năm nay, không biết đã có bao nhiêu món tiền lớn được treo thưởng, chỉ cầu một “Võ Khúc tái thế”. Người treo thưởng hoặc là tò mò, hoặc là cá cược, hoặc là mưu lợi cho bản thân... Nhưng mặc kệ là mục đích nào thì cũng đều muốn tận mắt nhìn thấy cái người thiên hạ đệ nhất trong trăm năm trở lại đây có thể chạy thoát sau khi không may gặp phải độc thủ “vạn cổ kì độc” được mệnh danh là gặp thần gϊếŧ thần gặp phật gϊếŧ phật của Xà Mẫu nương tử hay không.
Đến nay, hễ là cửa tiệm có chút quy mô thì trước cửa đều dán một bức cáo thị triệu hồi Võ Khúc; hễ là sòng bạc, nếu trước cửa không treo cáo thị triệu hồi Võ Khúc với số tiền kha khá thì e là sẽ phải hổ thẹn khi làm ăn trong giới này.
Ngoài cáo thị vạn lượng vàng, ngay cả bốn đại trưởng lão của Phượng Cốc cũng từng nói rõ, chỉ cần Diệp Ngọc Đường trở lại, nàng sẽ là truyền nhân duy nhất của La Sát Đao, là chủ nhân danh chính ngôn thuận của Phượng Cốc.
Thế nên tám năm qua, thường xuyên có vô số người vì cầu danh lợi mà mạo danh tới tìm, tự xưng là Võ Khúc hiện thế, nhưng hết lần này tới lần khác đều khiến mọi người mất hứng bỏ về.
Người trẻ đang ngồi ở đây đều từng nghe nói nàng võ công cao cường, lại không màng danh lợi, phần lớn đều tin hai ba phần.
Bây giờ chứng kiến toàn bộ quá trình vấn đáp, thấy nữ tử này dù là chi tiết đồng môn qua lại với nhau đều có thể đối đáp tự nhiên thì không khỏi lại tin thêm mấy phần.
Ai ngờ Bùi Thấm lại phủ nhận với giọng chắc nịch như vậy.
Có đệ tử tin lời bóng gió, không khỏi châu đầu ghé tai nhau: “Chẳng lẽ Bùi cốc chủ... không dám nhận?”
Giọng người đó vừa dứt, chỉ nghe “xoẹt...” một tiếng, một chiếc đũa bỗng cắm vào mặt bàn trước mặt, đầu đũa lút xuống bàn gỗ chừng ba tấc.
Bùi Thấm cười nói: “Có lời gì thì tới đây mà nói thẳng mặt nhau.”
Người đó sợ xanh mặt, nào dám nói gì nữa.
Mọi người trong quán nhất thời câm như hến. Chỉ có chủ quán đau lòng khôn xiết, nhô đầu ra yếu ớt nói: “Cốc chủ xin hãy bớt giận, muốn đánh thì ra ngoài mà đánh.”
Bầu không khí đang căng thẳng, Cốt Lực Xuế lại cười hì hì, nói: “Chẳng phải Võ Khúc là người đánh đấm giỏi nhất sao, phải hay không phải việc gì phải gấp, lợi hại là được.” Sau đó kéo “Võ Khúc” trước mặt mình ra sau, thẳng thắn nói với Bùi Thấm: “Ngày đó nghe đệ tử của nàng nói, nàng đã sớm chờ ta đạt được hạng nhất, sẽ nở mày nở mặt rước nàng về làm Tiểu Minh Vương phi, có đúng vậy không?”
Trong lòng nàng kia sốt ruột, thấp giọng phỉ nhổ “Háo sắc.”
Tiếp đó vén rèm vải lên, bước hai bước đi ra ngoài, khoanh tay trước ngực đứng đó.
“Không sai.” Bùi Thấm lại bồi thêm một câu: “Nhưng ta có điều kiện.”
Diệp Ngọc Đường lập tức lấy lại tinh thần, dỏng tai lên nghe sư muội gây khó dễ cho tên háo sắc.
Cốt Lực Xuế cả mừng, xoa xoa lòng bàn tay nói: “Các vị đang ngồi ở đây cùng làm chứng nhé, tránh cho cốc chủ đổi ý.”
Bùi Thấm ung dung nói: “Nữ tử Long Tích Sơn chúng ta khi xuất giá đều có một phong tục, cũng là quy củ: Đó chính là trượng phu cần đến trước cửa làm khổ sai sáu năm, mặc ta sai sử làm việc, không được có nửa câu oán hận. Sáu năm sau thì lễ đã thành, tất nhiên ta sẽ cam tâm tình nguyện cùng ngươi về Hồi Hột. Nếu trong sáu năm này, ngươi ngại khổ, không chịu làm nữa, bất cứ lúc nào cũng có thể rời đi, ta sẽ không ngăn cản.”
Hai gã tùy tùng đều lộ vẻ khó xử, nói: “Phong tục quy củ gì mà lớn thế chứ, bắt Pháp Vương chúng ta làm trâu làm ngựa cho nàng ta, chuyện này không hợp lý nhỉ?”
Cốt Lực Xuế cúi đầu tính toán, làm khổ sai sáu năm lại ôm được đệ nhất mỹ nhân Trung Nguyên về nhà, vậy cũng không thiệt. Người khác khổ sở chờ đợi sáu mươi năm cũng chưa chắc đã cưới được mỹ nhân như thế.
Bèn nói: “Đã là chủ nhân của một cốc, tất nhiên là trước khi gả có rất nhiều chuyện cần xử lý. Thân là vị hôn phu, ở lại giúp nàng phân ưu cũng là việc nên làm, chỉ cần cốc chủ không hối hận đổi ý thì làm gì ta cũng bằng lòng.”
Nghe đến đây, biết sư muội ắt có lời chưa nói hết, trong lòng Diệp Ngọc Đường âm thầm thả lỏng, mỉm cười uống cạn chén rượu nóng trước mặt, rồi phát hiện sao lại có tận hai chén rượu rỗng thế này?
Nàng khẽ ngoẹo đầu, bụng bảo dạ gay rồi: Sao mình lại uống cả rượu của hắn thế?
“Nếu ta đã đồng ý với ngươi thì sẽ không đổi ý, kẻ nào đổi ý chính là con rùa rụt đầu.” Bùi Thấm nói tiếp: “Chúng ta lại nói tiếp chuyện nếu ngươi không đứng hạng nhất đi. Thân là chưởng môn một giáo, đệ tử dưới trướng ta đều có cơ hội đứng nhất mà trượng phu của ta lại không được, điều đó cũng có nghĩa là đệ tử trong môn sẽ vì trượng phu mà khinh thường ta. Nếu vậy thì quá mất mặt. Nếu ngươi không đứng nhất được thì vẫn phải đến cốc ta làm việc sáu năm, mặc cho ta sai phái, chờ ta nguôi giận rồi sẽ suy xét thêm có nên gả cho ngươi hay không.”
Bùi Thấm vừa dứt lời, đám nữ tử bên cạnh đều bật cười ha hả.
Cốt Lực Xuế nghe vậy lại không vui: “Vậy ta làm việc sáu năm rồi, nàng có chịu gả cho ta hay không?”
Bùi Thấm khích tướng hắn: “Tiểu Minh Vương đang sợ mình không đứng nhất được ư?”
Cốt Lực Xuế càng không vui hơn, cười tự phụ: “Sao có thể có chuyện đó.”