Giang Trung Quang tình cờ đi ngang qua ở bờ sông bên kia, có đệ tử Nhật Nguyệt Sơn Trang tinh mắt, gọi hắn từ xa: “Trung Quang, ngày mai nếu thắng ta sẽ đấu với huynh. Sau bữa tối, ta muốn ước chiến với huynh...”
Giang Trung Quang nghe vậy quay đầu lại nói: “Ta có hẹn với người khác trước rồi, muộn chút nói sau.” Lời vừa dứt, người đã quẹo vào một con hẻm.
Người kia lẩm bẩm như phàn nàn: “Hẹn với ai vậy nhỉ?”
Lập tức có nam đệ tử cười nói: “Hẳn là cô nương của Phượng Cốc rồi, lúc nãy luận kiếm kết thúc, ta nghe Bùi giáo chủ bảo bọn họ lát nữa đừng vội tới xem bảng, người xem bảng đông, đi Linh Lục ăn cơm rồi tới xem cũng chưa muộn. Hướng mà Trung Quang đi chính là đường tới Linh Lục.”
Người kia ồ một tiếng: “Trung Quang có tiểu tình nhân rồi à?”
Có người nói: “Trung Quang thật là, mấy năm nay không biết xảy ra chuyện gì mà năm sau còn xấu xí hơn năm trước, tiểu cô nương xinh đẹp của Phượng Cốc nào mà chịu coi trọng hắn chứ?”
Tuy người này lắm mồm nhưng lời hắn nói ra lại là suy nghĩ trong lòng của không biết bao nhiêu người. Nhất thời, mọi người cùng phá lên cười.
Người nói bị ai đó đá cho một cước đau điếng, nhìn chung quanh tìm kiếm, thì ra là cô nhóc Giang Đồng. Đang tính túm lại đánh một trận thì nàng ấy đã lanh lợi chạy biến như một làn khói.
Thù của sư huynh phải báo, và đương nhiên là bát quái của sư huynh cũng phải nghe.
Sau khi đánh người ta rồi chạy ra ngoài, Giang Đồng rẽ trái rẽ phải, ngoặt vào con hẻm nơi có quán ăn Linh Lục. Nàng lường trước mình đã đi đường tắt thì Giang Trung Quang không thể đi nhanh hơn được, bèn đi vào tiệm binh khí đối diện Linh Lục, giả vờ đang xem binh khí, thực chất là mai phục ở đó đợi Giang Trung Quang.
Người của Phượng Cốc vẫn chưa tới, Giang Trung Quang đi về phía quán ăn Linh Lục, ai ngờ đi ngang qua quán ăn rồi nhưng bước chân hắn vẫn chưa dừng lại mà đi thẳng vào một con hẻm dài hẹp chỉ rộng bằng hai người đi.
Trái phải hai bên con hẻm đó là hai nhà dân, tường viện được xây rất cao, trong sân trồng cây du, bồ kết thò ra từ đầu tường, rậm rạp che kín trên đầu con hẻm, từ bên ngoài nhìn vào chỉ cảm thấy càng vào sâu bên trong càng tối.
Giang Đồng thò đầu ra từ sau cánh cửa của tiệm binh khí nhìn về phía đó, thầm nghĩ: Hay lắm, dám hẹn riêng sư huynh trong hẻm tối, còn phải tránh đám đông nữa!
Nàng phải xem xem là cô ả nào không biết xấu hổ như vậy.
Để tránh bị chưởng quỷ nói này nói kia, nàng ném mấy đồng xu lên quầy, chạy ra khỏi cửa tiệm, rón rén đi vào con hẻm tối om.
Con hẻm này đầy rẫy rác rưởi, chắc hẳn chó hoang mèo hoang lãng tử chốc đầu gì cũng tới đây đại tiện tiểu tiện quá, Giang Đồng mới đi vào bốn năm bước đã bị mùi khai tanh tưởi ủ mấy tháng trời trong đây làm cho ghê tởm muốn ói, vừa há miệng, thậm chí cảm thấy trong miệng cũng dính vị mặn đắng, cứ như ăn phải cứt đái trong không khí vậy.
Giang Đồng ưa sạch sẽ quen rồi, chịu không nổi loại bẩn thỉu này, hai hàng chân mày nhăn tít, dừng chân lại, đang định phun nước bọt trong miệng ra, còn chưa kịp há miệng thì eo đã bị người ta siết chặt, trời đất quay cuồng một trận, đã bị người ta xách lên như xách cọng hành, đột ngột bị đưa lên cao hơn một thước.
Nàng ấy muốn hét lên, nào ngờ miệng cũng bị người ta bịt lại, muốn hét cũng không hét được.
Chẳng mấy chốc, nàng ấy phát hiện mình đang ngồi trên một thân cây. Giang Đồng nghiêng đầu qua, chợt đối diện với một đôi mắt xinh đẹp lại có chút quen thuộc của phái nữ.
Úc Linh Chiêu! Giang Đồng trừng mắt nhìn nàng.
Úc cô nương ra dấu xuỵt, lắc lắc đầu, chỉ xuống dưới.
Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi đã nghe thấy một giọng nam xa lạ u ám hỏi: “Ai ở đó?”
Diệp Ngọc Đường thả lỏng bàn tay đang giữ Giang Đồng, chậm rãi đặt con mèo lúc nãy trèo vào nhà người khác đã ôm tạm lên tường.
Tường quá cao, con mèo quay trái quay phải đều không xuống được, đi mấy bước thì giẫm rơi mấy cục đá vụn.
Nam tử đó lại hỏi: “Ai?”
Mèo con khẽ kêu hai tiếng “meo, meo”.
Người phụ nữ bên trong tường nghe tiếng vội chạy tới, gấp gáp gọi từ bên kia ao sen: “Đào nhi, đừng sợ, qua đây, nhảy qua đây.”
Một giọng nam quen thuộc vang lên từ bên ngoài tường: “Thì ra là một con mèo.”
Người này chính là Giang Trung Quang, nghe giọng điệu của hắn rõ là đang thở phào.
Người còn lại nói: “Chúng ta đổi sang chỗ khác nói chuyện.”
Rất cảnh giác.
Giang Trung Quang nói: “Không cần. Hôm nay ta tìm ngươi đến là muốn nói với ngươi, đừng tới tìm ta nữa!”
Nam tử đó im lặng một lúc, sau đó cười khẩy: “Ta thì chẳng sao hết, ngươi đừng có hối hận là được.”
Nói xong quay đầu đi sâu vào trong hẻm.
Giang Trung Quang cảm thấy rất thất bại: “Ngươi...”
Hắn đứng yên tại chỗ, dường như đang do dự có nên đi theo hay không.
Diệp Ngọc Đường híp mắt lại, chờ đợi động tác tiếp theo của hắn.
Ngay sau đó, hắn nhấc chân lên, đuổi theo.
Giang Đồng nghe xong đoạn đối thoại này, trong lòng tổng kết: Ấy vậy mà sư huynh lại ngầm qua lại thường xuyên với một nam nhân, đây rõ ràng không phải là lần đầu. Xem ra thời gian khúc mắt yêu hận giữa hai người này không ngắn. Hôm nay, Trung Quang sư huynh muốn rút đao chém đứt tơ tình, tới đây là để chia tay!
Thật, thật quá vô tình! Hơn nữa, quá biếи ŧɦái!
Nàng có được tin tức bát quái này, đang muốn trao đổi tâm đắc với người khác, trong lúc lơ đãng quay đầu lại, người bên cạnh chẳng biết đã đi hướng nào.
Diệp Ngọc Đường nhẹ bước đuổi theo từ trên đầu tường, hơi cúi người xuống, nấp sau chạc cây, im hơi lặng tiếng như một con mèo hoang nhạy bén.
Cho đến khi đuổi tới một bụi lau sậy ở cuối con hẻm, nam tử đó dừng bước bên bờ, quay đầu lại cười nói: “Giao dịch giữa chúng ta vốn là ngươi tình ta nguyện. Bây giờ ngươi đổi ý, ta cũng không cưỡng ép ngươi, ngươi còn đuổi theo làm gì?”
Người này vừa quay đầu lại, đứng dưới ánh sáng, nhìn thấy hình xăm rắn mắt xanh trên lông mày trái của hắn, Diệp Ngọc Đường chợt nhận ra hắn là ai.
Người này tên là Mã Manh, từng là một trong bốn đồ đệ của Xà Mẫu nương tử. Bốn đồ đệ của Xà Mẫu nương tử lần lượt là Lang Nha, Long Nha, Lân Nha, Mã Manh.
Và tất nhiên là ngày trước bốn người này cũng từng bị Trưởng Tôn Mậu gọi thành Cẩu Nha (răng chó), Kê Chủy (miệng gà), Áp Thiệt (lưỡi vịt) và Mã Thí (đít ngựa), gọi vậy thành ra lại dễ nhớ.
Ba người trước đều giỏi trong một lĩnh vực nào đó, Mã Manh thì cái gì cũng biết, nhưng cũng là người không có tiền đồ nhất. Nếu nói cái hắn am hiểu nhất thì chính là Kim Tàm Cổ.
Nàng đột nhiên nhớ ra, tối hôm qua người mặc áo đen đến tìm Trưởng Tôn Mậu đã nói “Bắt được Kim Tàm của hắn”, gọi Trưởng Tôn Mậu đi thẩm vấn.
Mã Manh đang khỏe mạnh đứng đây, vậy người mà bọn họ bắt được tối qua là ai?
Giang Trung Quang nói tiếp: “Vậy chuyện ngươi hạ Kim Tàm Cổ lên người ta thì giải thích thế nào?”
Mã Manh nói: “Vậy ‘Ngọc Long Địch Phổ’ ta bảo ngươi trộm từ chỗ Tông chủ các ngươi trước chuyến xuất hành lần này thì sao, ngươi đã trộm được chưa?”
Giang Trung Quang im lặng một lúc, rồi nói: “Chưa.”
Mã Manh cười ha hả: “Vậy thì Kim Tàm Cổ này của ta không có cách giải.”
Dứt lời, hắn quấn áo khoác, khom người nhảy vào bãi bùn. Chỉ thấy một cục bùn to xỡ con nhím nhô lên từ bãi bùn, vọt ra ra, chớp mắt đã biến mất trong cánh rừng đằng xa.
Giang Trung Quang siết chặt nắm đấm, gân xanh lồi lên trên mu bàn tay, sau đó vung mạnh một quyền vào khoảng không như trút giận. Hắn đứng bên bờ thẫn thờ hồi lâu, lúc này mới cúi đầu đi về.
Lần này hắn không đi theo đường cũ mà đi đường vòng, đi thẳng tới chỗ náo nhiệt nhất trong trấn Thái Ất.
Nghĩ đến Giang Đồng vẫn còn ẩn náu trên cây, Diệp Ngọc Đường bám theo hắn nửa đường, xác nhận hắn không đi gặp ai khác nữa mới trở lại con hẻm kia.
Vì sợ nhớ nhầm đường nên lúc trở về nàng vẫn đi trên tường, khi đến gần cây du nọ, nhìn từ xa, trên cây làm gì còn người?
Sợ Giang Đồng rơi vào ao nước nhà người ta, nàng ngồi xổm trên đầu tường, cúi người nhìn xuống ao sen trong sân, nhỏ giọng gọi: “Giang Đồng...”
Nào ngờ trong sân không có tiếng đáp lại, ngoài tường lại vang lên một giọng nói: “Xuống đây.”
Nàng sửng sốt, nghiêng đầu nhìn qua, nhìn thấy người đứng dưới cái cây bên ngoài tường vừa hay chính là Trưởng Tôn Mậu.
Hôm nay chàng mặc y phục màu xanh xám, tinh thần có vẻ không tệ.
Nàng gãi đầu hỏi: “Giang Đồng đâu?”
“Ở trên cây khóc rất lâu, vừa dẫn nàng ấy đi rồi. Ngươi xuống đây rồi nói.”
Thấy chàng đến sớm hơn giờ hẹn, hẳn là đêm qua thẩm vấn trắng đêm đến giờ, thay quần áo xong rồi tới luôn?
Nàng xoay người nhảy xuống tường, rơi xuống trước mặt chàng, phủi bụi trong lòng bàn tay và trên quần áo, lại hỏi: “Người bắt được tối qua là Mã Manh à?”
“Không phải.”
“Người này rất khó bắt hả?”
“Thực ra cũng không khó, khó là ở chỗ không biết hắn tới mấy người.” Chàng nghiêng đầu hỏi như tán gẫu: “Ngươi biết Mã Manh à?”
Nàng cười nói: “Kim Tàm Dã Đạo, tiếng xấu đồn xa, ai mà chẳng biết?”
Trong lúc nói chuyện đã đi tới trước cửa quán ăn. Quán ăn đang ở thời điểm sôi động nhất trong ngày, gần như không còn bàn trống, bên ngoài còn có người xếp hàng chờ.
Tấm mành đã cuộn lên một nửa vẫn không chứa được Trưởng Tôn Mậu cao hơn người bình thường nửa cái đầu. Chàng vén mành lên, bước vào quán ăn, Diệp Ngọc Đường theo sát phía sau.
Hai người một trước một sau, vừa vào quán ăn đã chạm mặt Bùi Thấm.
Bùi Thấm đầu tiên là ngây người, sau đó chợt nhoẻn cười, vừa cười vừa đánh giá nàng từ trên xuống dưới ba lượt, rồi lại quay sang đánh giá Trưởng Tôn Mậu, biểu cảm trên mặt vô cùng đặc sắc.
Nàng bưng bát bánh canh, ngồi vào chiếc bàn dài nhất, cười nói: “Nghe nói ngươi làm Long đầu cho người khác, ta còn ngạc nhiên lắm đấy. Xem ra là ta kinh ngạc không đâu, thì ra là một tiểu cô nương xinh đẹp.”
Bùi Thấm chẳng buồn ngước mắt húp một ngụm canh nóng hổi, rồi lại hỏi tiếp: “Ngươi muốn dạy nha đầu này công phu gì thế?”
Trưởng Tôn Mậu chẳng thèm để bụng, cười đáp: “Nàng ấy muốn học Kinh Hồng Kiếm.”
Rồi cách đám đông nói với chủ tiệm đang bận rộn với bếp lò đằng sau màn trúc: “Chưởng quỹ, hai ấm lê hoa nóng.”
Bùi Thấm đột ngột nuốt một ngụm canh: “Học Kinh Hồng Kiếm? Với ngươi?”
Bùi Tuyết Kiều ngồi bên cạnh nghe vậy bèn hỏi: “Sao không dạy được ạ? Tuy nói Kinh Hồng Kiếm chỉ truyền cho nữ đệ tử, nhưng lớn lên ở Tuyết Bang thì ít nhiều đều từng nghe thấy, giống như bọn Tạ Tấn Trung Dương vậy, ít nhiều cũng hiểu được chút ít.”
Bùi Thấm lắc đầu nói: “Ta chợt nhớ ra một câu chuyện cười, các ngươi đều không biết.”
Mọi người đều vô cùng tò mò, đến người đứng chờ ở bên ngoài cũng thò đầu vào hỏi: “Bùi cốc chủ, ngài nhớ ra chuyện cười gì thế?”
Bùi Thấm cười khanh khách, gắp mấy miếng bánh canh, phà ra một hơi nóng bỏng, nói: “Lần đầu tiên ta và sư tỷ gặp hắn là ở Dương Châu. Lúc đó hắn nói hắn học được chút công phu mèo cào, muốn sư tỷ ta chỉ giáo. Sư tỷ ta thấy hắn phong độ bất phàm, tưởng hắn nói ‘công phu mèo cào’ chỉ là khiêm tốn, bèn đánh. Kết quả thì sao, hai người đánh một chiêu, sư tỷ ta không thể ngờ rằng ‘công phu mèo cào’ của hắn là mèo cào thật sự. Sư tỷ ta mới khó hiểu hỏi hắn, ‘Ngươi đã mang họ Trưởng Tôn, vậy nhà ngoại chắc là Tuyết Bang. Công phu Tuyết Bang vừa chính thống vừa thượng thừa, sao ngươi không học?’. Ai mà ngờ Trưởng Tôn Mậu lại nói, ‘Đệ tử Tuyết Bang ẻo lả chết được, chỗ đó không thích hợp với nam tử thân cao bảy thước như ta’.”
Bùi Thấm vừa dứt lời, đám vãn bối đang ngồi trong quán đều bị nàng chọc cười.
Bên trong quán ăn Linh Lục hơi nóng hầm hập, tiếng cười vang lên hết đợt này tới đợt khác, bầu không khí bỗng chốc náo nhiệt phi phàm.
Trong lúc mọi người đang cười ầm lên, Trưởng Tôn Mậu quay đầu lại, rất tự nhiên hỏi Diệp Ngọc Đường: “Ngươi muốn ăn cái gì không?”
Món bánh canh của quán này có mấy vị rất được, nhất thời khiến nàng không biết phải chọn vị nào.
Chọn đại một vị, trả lời: “Cho một bát bánh canh gà hoa cúc đi.”