Luận kiếm ngày hôm đó, Diệp Ngọc Đường dậy từ rất sớm.
Xưa nay nàng vẫn luôn có thói quen dậy sớm, lần lượt luyện tập các công phu như nện bông, đứng cọc, vừa vặn ăn một ngụm cơm nóng hổi.
Cơm chay của Thanh Long Tự rất ngon, nhất là món bánh canh nấm chay của Phạn đầu tăng (*), cứ phải gọi là tuyệt đỉnh. Bốn cây nấm hầm qua đêm với măng non thành canh nấm, sáng dậy bỏ củ niễng với cải thìa tươi vào nấu chung rồi múc vào bánh canh đã trụng nóng, ăn xong chỉ thấy gân cốt toàn thân khoan khoái, rất ư là sung sướиɠ.
(*) Phạn đầu tăng (饭头僧): chỉ các sư phụ trách việc nấu nướng cơm nước trong chùa.
Ăn xong, theo các sa môn của Thanh Long Tự lên Luận Kiếm Đài, canh giờ vẫn còn sớm.
Bàn thờ đặt Trường Sinh đã được nâng ra ngoài, đặt bên cạnh tấm hoành phi bằng đá trông bắt mắt nhất Luận Kiếm Đài. Khách sạn Yên Vân mở rộng cửa lớn, mấy người mặc áo đen khiêng ra bốn chiếc giường dây, chia ra đặt hai bên bàn thờ. Giữa hai giường dây kê một bàn trà, bên trên có hộp trà, bồ trà, chổi đánh trà, chén trắng khay son, rất mực chú trọng.
Giường dây là chỗ ngồi của bốn vị chủ phán. Bốn người này chủ yếu đến để tọa trấn, tiếp nữa là uống trà, về phần phán hay không phán, thắng hay thua thì tự có kết quả sau cùng. Đến khi không thể không làm trọng tài, phán quyết cũng giống như chuyện phiếm sau bữa trà dư, quệt một nét bút hời hợt là xong. Từng có đệ tử Ngũ Long Từ núi Võ Đang ngầm khua môi múa mép rằng “Ngũ Long Từ có Thất Tinh Kiếm, Chung Nam Sơn có Tứ Thiên Xu”; vì hình dung này quá mức sinh động tuyệt diệu, tức thì lan truyền ra ngoài, thế là chúng đệ tử đều gọi bốn vị chủ phán là “Trà Thiên Xu”.
Đệ tử Thanh Long Tự đến sớm nhất, mọi người chỉ yên tĩnh chờ ở một bên, đợi các môn phái khác chọn chỗ ngồi trước.
Ba tông Động Đình Đao, Nhật Nguyệt Sơn và Chính Nhất Đạo Thiên Sư Phái ngày thường có qua lại; “Lục Ác Đao” Đằng Chính Kiệt, các chủ Vi Năng của Nhật Nguyệt Sơn và Thiên Sư Trương Tự Hiền có quan hệ cá nhân thâm hậu, năm nay hai người sau được mời làm “Trà Thiên Xu”, bạn bè tụ họp, khó tránh khỏi nói nhiều mấy câu; lại kéo thêm sư muội của Trương Tự Hiền là Thù Tĩnh chân nhân, bốn người bắt cặp, tán gẫu khí thế ngất trời.
Các tông môn sớm đã tề tựu, chỉ thiếu mỗi Phượng Cốc, mãi đến khi buổi luận kiếm sắp mở màn thì Bùi Thấm mới ung dung tới chậm, đi theo sau đuôi là một nhóm các tiểu cô nương hoạt bát nhí nhảnh.
Đại khái là y phục màu đỏ quá mức thu hút, Phượng Cốc vừa đến, đám đông nhất thời yên lặng.
Bốn vị trưởng lão đang tán gẫu bên cạnh Luận Kiếm Đài nhìn Bùi Thấm với vẻ mặt không vui.
Thù Tĩnh hừ lạnh một tiếng: “Bề trên không đứng đắn.”
Tuy tiếng nói không lớn, nhưng không ngăn được chất giọng mạnh mẽ của Thù chân nhân. Đúng lúc bốn bề đang tĩnh lặng, một chiếc kim rơi cũng nghe ra tiếng, Bùi Thấm lại không phải kẻ điếc, e là nghe thấy rồi.
Bốn người kết bạn trò chuyện, vừa hay chắn giữa lối đi của Phượng Cốc.
Bùi Thấm ngáp một cái, nói: “Xưa nay nghe nói cơm nước Chung Nam không tệ, lúc trước ta còn không tin, hôm nay gặp được Thù chân nhân, lời ấy quả không giả. Thì ra ngọn núi đè trước mặt ta là Chung Nam Sơn, đường núi gập ghềnh hiểm trở, trên núi quái thạch lởm chởm, đúng là lạch trời khó qua, khiến ta chắp cánh cũng khó thoát.”
Bùi Thấm tóc đen mày ngài, môi đỏ răng trắng, toàn thân xiêm y đỏ rực càng tôn lên làn da trắng như tuyết của nàng, dừng chân bên cạnh Thù Tĩnh chân nhân khiến bà ta nhìn như một đống thịt chết. Dáng vẻ hai người phối thêm câu nói này, hiệu quả càng thêm nổi bật.
Bọn trẻ ở đây vốn đông đúc, lời vừa dứt, toàn trường cười ầm lên như sấm ngày xuân.
Thân là chân nhân trưởng bối, dẫu Thù Tĩnh cảm thấy nhục nhã tức giận, cũng không thể so đo như xấp nhỏ, chỉ có thể thầm nổi cơn tam bành trong lòng, trên mặt vẫn phải duy trì nụ cười, trơ mắt nhìn một nam đệ tử Tuyết Bang trước mặt nhường vị trí cho Bùi Thấm. Khoảng trống chỉ có chút xíu, Bùi Thấm chẳng buồn nâng mí mắt, hơi nghiêng người đã nhẹ nhàng lướt qua. Mười mấy tiểu cô nương cười tủm tỉm theo sát phía sau, học theo cốc chủ, xoay tròn eo nhỏ đi qua sát lưng Thù chân nhân, hình ảnh đó thực sự đẹp không sao tả xiết.
Có vài vị khách tới từ phiên trấn, nghe không hiểu tiếng Trung Nguyên, không biết chuyện gì vừa xảy ra, còn tưởng đây là một màn biểu diễn, dứt khoát đứng dậy vỗ tay ầm ầm.
Chờ người của Phượng Cốc ngồi xuống, tiếng vỗ tay mới dần lắng xuống.
Phượng Cốc tới trễ, tất nhiên ngồi ở góc hẻo lánh nhất. Xung quanh còn hơn hai mươi chỗ trống không biết là dành cho ai.
Bùi Thấm đang định xem là ai còn tới trễ hơn mình, vừa ngước mắt đã đối diện với tăng nhân đi đầu.
Tăng nhân mặt như quan ngọc, tăng y trắng như tuyết không dính bụi trần.
Ánh mắt hai bên vừa tiếp xúc, Bùi Thấm cười mỉm, khẽ nghiêng đầu đi.
Nếu là người khác thì chẳng sao, nhưng Diệp Ngọc Đường đi cuối đoàn người Thanh Long Tự lại luôn dán chặt mắt vào sư muội suốt cả quá trình. Bây giờ thấy vẻ mặt nàng khác thường, bèn nương theo ánh mắt nàng nhìn xem người nàng vừa trông thấy là ai, thì ra là Tầm Giới.
Trong lòng nàng thầm nghĩ ngợi.
Luận kiếm hôm nay, đệ tử ngũ tông “Tam Sơn nhất Hồ nhất Tự” của Trung Nguyên đã chiếm gần nửa số, trong đó môn hạ đệ tử của Nhật Nguyệt Sơn Trang và Phượng Cốc mỗi bên chiếm mười lăm người.
Nhưng thực ra, Phượng Cốc khác với sáu môn phái này. Lúc Diệp Ngọc Đường vẫn còn là một đệ tử, ngũ tông Trung Nguyên bao gồm cả Nhật Nguyệt Sơn Trang đã là năm thánh địa lớn của võ học Trung Nguyên, môn hạ hương hỏa thịnh vượng không biết đã bao nhiêu năm rồi.
Mà Phượng Cốc ban đầu chỉ là một “Cô Độc Cốc” thu nhận những đứa trẻ giang hồ mồ côi được xây dựng bên bờ hồ Long Ngâm sau khi Thù Hoan bị trục xuất khỏi Chung Nam Sơn và vân du tới Long Tích Sơn ở Lĩnh Nam. Giữa năm Chính Đức thì có chút khởi sắc, song cũng chỉ như Thiền tông Tung Sơn là bàng môn tả chi của Phật giáo Trung Nguyên, nào ngờ giờ đây đã có thể sánh vai với Nhật Nguyệt Sơn Trang.
Bùi Tuyết Kiều nói “như mặt trời giữa ban trưa” quả thực không sai.
Phượng Cốc là ngôi sao mới nổi của giang hồ, Bùi Thấm là cốc chủ tân nhiệm, bị xa lánh là điều có thể tưởng tượng được. Thái độ hiện tại của bốn vị tông môn nhân đối với Bùi Thấm đã cho thấy được phần nào.
Từ nhỏ Bùi Thấm đối nhân xử thế chỉ tuân theo một nguyên tắc, đó là có thù tất báo; nhưng nếu đối xử tốt với nàng một phần, sau này nàng nhất định hoàn trả mười phần. Bây giờ đám trưởng lão tông môn liên hợp cô lập nàng, nhìn thì có vẻ nàng không để bụng nhưng chắc chắn trong lòng sẽ không thoải mái.
Nàng biết các phái kết bè lẫn nhau, mình tiếp cận phái nào cũng giống như đang lấy lòng, chẳng khác gì tự chuốc lấy nhục, thế nên cố ý tới muộn, việc ngồi trong góc cũng trở nên hợp lí.
Chỉ có Tầm Giới là khác. Chờ các phái đều đã nhập tọa, chỉ có y nguyện ý ngồi bên cạnh nàng.
Dù tăng đức của Tầm Giới là vậy, nhưng trong lòng nàng vẫn thấy cảm kích.
Trong lúc nàng đang suy nghĩ, luận kiếm đã bắt đầu. Bốn vị Trà Thiên Xu đã sớm nhập tọa, bao gồm cả chủ nhà Dư chân nhân, bốn người đều là những gương mặt quen thuộc.
Ngoài hai người trung niên tinh thần phấn khởi thì Dư chân nhân mặt viết đầy mấy chữ “tuổi già lẩm cẩm” và thanh niên mặc áo khoác ngoài màu trắng trông hết sức tao nhã bên cạnh lão tạo thành một tổ hợp tương phản thú vị.
Người mặc áo khoác trắng tất nhiên là Độc La Tiêu.
Nàng nhìn người này, đột nhiên nghĩ đến câu mà tiểu nhị khách sạn Yên Vân đã nói tối qua: Nếu nàng trở về, chuyện đầu tiên sẽ là đi tìm Độc La Tiêu.
Việc gì phải thế, tìm hắn làm gì?
Đến chết nàng còn không sợ, bại một lần có gì phải sợ.
Xưa này nàng chưa từng thích hai chữ “Võ Khúc” này. Người đời đã tâng bốc nàng quá cao, người phàm như nàng nào gánh nổi danh xưng của vì tinh tú ấy? Người đời tiếc cho nàng ngã xuống khỏi thần đàn, nhưng nàng luôn cảm thấy được ở giữa trần thế này thật tốt.
Giữa lúc thẫn thờ, Độc La Tiêu đột nhiên cười hai tiếng.
Nàng nghe tiếng nhìn qua, đã tới lượt cháu gái Tri Vi của Dư chân nhân với Giang Trung Quang.
Dư Tri Vi dùng Ngũ Hành Ngũ Âm Kiếm cũng đẹp phết, nhưng lại mắc phải sai lầm chỉ để ý cái lợi trước mắt: Hạ bàn không vững, lâu lâu lại chổng mông ưỡn ngực, đánh càng nhanh, quan khiếu (*) càng mở, mệnh môn chìa ra trước, sau cùng chỉ hận không thể chìa ra ngay dưới mí mắt đối phương; mà đối thủ của nàng động tác hoa lệ cực ít, quả thực là từng bước ổn trọng, tất nhiên là thua cho đối phương.
Sa môn ngồi ở phía trước ngoái đầu lại nói với nàng: “Có thể ngày mai ngươi sẽ đối đầu với Dư Tri Vi đấy.”
Diệp Ngọc Đường thầm nghĩ, nếu là đối đầu với nàng ta, căn cứ theo nguyên tắc ăn gì bỏ nấy, có thể nàng sẽ khuyên nàng ta ăn thịt ức vịt nhiều vào.
Dư chân nhân lại vui vẻ, vuốt râu uống trà.
Người khác đều nói lão lớn tuổi rồi đầu óc hơi lẫn, nhưng Diệp Ngọc Đường luôn cảm thấy thật ra Dư chân nhân cực kì sáng mắt sáng lòng.
Lúc Giang Trung Quang xuống đài, vừa vặn quay mặt về phía Diệp Ngọc Đường. Đến lúc này nàng mới chợt vỡ lẽ Độc La Tiêu cười cái gì...
Không thể trách hắn trông mặt mà bắt hình dong, chỉ tại ngoại hình đại đệ tử Tuyết Bang thực sự quá khó coi: sắc mặt vàng ệch, cứ như Kiếm Lão Hổ không cho đồ đệ ăn thịt vậy; mí mắt sụp xuống, môi hơi hở lộ ra hàm răng trên như một dãy lang nha bổng.
Nàng nghĩ mãi không ra, một người trẻ tuổi tinh thần sung túc, võ công cũng tàm tạm mà sao ngoại hình lại giống như trúng Kim Tàm Cổ thế kia. Đệ tử Tuyết Bang ai nấy đều xuất chúng, Kiếm Lão Hổ cũng không bảo Châu Doãn đại phu sửa lại mặt cho hắn à?
Nối tiếp Giang Trung Quang lên đài là một nữ đệ tử Tuyết Bang, ngoại hình khiến người khác cảm thấy trước mắt sáng ngời.
Bên cạnh có người cảm khái: “Đẹp thì có đẹp, nhưng so với Bùi cốc chủ thì vẫn kém xa.”
Diệp Ngọc Đường nghe tiếng quay đầu lại, đứng bên cạnh thì ra là một khách treo đơn tầm ba mươi tuổi đổ lại, tuy hôm nay không đấu trận nào nhưng vẫn đến xem chiến. Dù sao bất cứ người nào thua trận hôm nay đều có thể là đối thủ đấu với bọn họ một trận.
Nàng quét mắt nhìn đám người một lượt, lại không thấy bóng dáng của Cốt Lực Xuế và nàng kia đâu.
Có lẽ hắn tự tin mình tất thắng nên không để người khác vào mắt.
Kiếm chiêu của Giang Trung Nguyệt tinh xảo, công phu cũng vững vàng, thắng một cách vừa nhẹ nhàng vừa xinh đẹp.
Người lên đài sau đó là một nữ hài mặc y phục đỏ, nghe nói tên là Bùi Thi, đối thủ là môn sinh đắc ý của Trình Anh, Trình Tứ Hải. Bùi Thi cũng mắc cùng một sai lầm với Dư Tri Vi, thua có phần mất mặt. Phượng Cốc khởi đầu bất lợi, Bùi Thi thở phì phò đi xuống, chưa bị mắng đã khóc trước vì tức.
Hai mươi trận sau đó có đến mười ba trận đều là đệ tử Phượng Cốc tham dự, người thắng lại chỉ có một mình Bùi Tử Phượng nhỏ tuổi nhất.
Mười hai người còn lại võ công đều không tệ, trong đó có hai người thậm chí còn trên cơ Giang Trung Nguyệt, nhưng vẫn không cản được đối thủ đều là đệ tử mũi nhọn của các môn phái khác.
Sắc mặt Bùi Thấm dần trở nên khó coi.
Đệ tử Phượng Cốc chỉ còn lại một mình Bùi Tuyết Kiều, mà đối thủ của nàng ấy lại là Tạ Tấn.
Bùi Tử Phượng còn sót lại kia gần như không có phần thắng trước người chiến thắng trong trận đấu ngày mai, cũng chính là nói, chuyến này Phượng Cốc đến đây coi như uổng công. Nàng là chưởng giáo tân nhiệm, cũng là người dẫn dắt đệ tử xuất chiến, thua đậm như vậy, nàng phải gánh vác toàn bộ trách nhiệm. Trở lại cốc còn có đông đảo trưởng lão đang chờ xem trò cười của nàng...
Nhưng phàm là người có tâm thì đều đoán được, ắt hẳn có người gây khó dễ từ bên trong, muốn đẩy Bùi Thấm vào thế bất lợi.
Cũng không biết nàng trở về phải ăn nói thế nào.
Cho đến khi Độc La Tiêu dùng phát âm không quá tiêu chuẩn gọi tên Bùi Tuyết Kiều.
Bùi Tuyết Kiều không chút do dự, xách Âm Dương Song Đao nhảy lên Luận Kiếm Đài, đứng đối mặt với Tạ Tấn.
Tạ Tấn ôm quyền, Bùi Tuyết Kiều lại không hoàn bái.
Hai thiếu niên đứng trên đài im lặng nhìn nhau hồi lâu.
Hốc mắt Bùi tuyết Kiều dần đỏ hoe, dường như là lần đầu tiên trong đời cúi đầu xin khoan dung: “Tạ Tấn, ngươi nhường ta mười chiêu đi.”
Tạ Tấn nói: “Được.”
Nàng ấy cắn răng: “Ngươi yên tâm, ta không cưỡng hôn ngươi đâu.”
Tạ Tấn: “...”
Độc La Tiêu phun ra một ngụm trà, bắt đầu cười phá lên, vừa cười vừa điên cuồng đập tay lên bàn trà đặt giữa mình và Dư chân nhân, làm trà cụ rung lên bần bật, tưởng chừng như trời đất cũng rung theo.
Dư chân nhân bị dọa suýt chút nữa nhảy dựng lên, chỉnh lại mão vàng, nhất thời không biết xảy ra chuyện gì.
Người giang hồ dưới đài hai mặt nhìn nhau, châu đầu ghé tai.
Có người nói: “Có phải đầu óc của gã Vương tử Ai Lao này có vấn đề hay không?”
Diệp Ngọc Đường cũng thầm lấy làm câm nín.
Tên Vương tử này nhân mô cẩu dạng (*), sao điểm cười lại thấp như thế?
(*) nhân mô cẩu dạng (人模狗样): thân phận là con người nhưng lại hành xử như một con chó.
Sớm biết vậy thì lúc trước ở phường Bình Khang đã không cần so kiếm rồi, nàng kể chuyện cười cho hắn, chờ hắn cười thành dạng đức hạnh này rồi một chưởng chế phục hắn há chẳng đơn giản, vậy thì về sau nào còn những chuyện vớ vẩn kia nữa.
Độc La Tiêu cười đến khi hai người trên đài đã sắp qua hai mươi chiêu thì mới miễn cưỡng bình tĩnh lại.
Bùi Tuyết Kiều nhìn thì hời hợt nhưng công phu lại không tồi, Diệp Ngọc Đường cảm thấy nàng ấy thậm chí có thể tranh năm vị trí đứng đầu với Giang Trung Quang.
Ở trong mắt Diệp Ngọc Đường, Giang Trung Quang thuộc loại không cao nhưng cũng không thấp, vừa vặn ở trên “trung dung”. Vì vậy, hễ thấy đệ tử tư chất không tồi, nàng đều nhịn không được so sánh người ta với hắn.
Tuy Tạ Tấn đồng ý nhường nàng ấy mười chiêu, nhưng thực tế lại nhường tới hai mươi chiêu; gần đến chiêu thứ ba mươi, mắt thấy sắp không ngăn cản được thế tấn công mạnh mẽ của song đao, bấy giờ mới nghiêm túc lại... dù sao y cũng không muốn bại.
Hai người đánh tới hơn sáu mươi chiêu, Tạ Tấn ngắm chuẩn thời cơ, lập tức chuyển thủ thành công; Bùi Tuyết Kiều ứng đối không kịp, dần dần có chút chống đỡ không nổi.
Tuy biết là sẽ bại, nhưng từ đầu đến cuối nàng ấy vẫn không chịu thua, cứng rắn chịu mấy đòn trọng kích, vẫn nghiến chặt răng dùng dư lực chống trả, khiến người khác nhìn mà xót xa.
Diệp Ngọc Đường luôn cảm thấy Tạ Tấn rất giống với Trưởng Tôn Mậu thuở thiếu thời, đến lúc này rốt cuộc cũng nhận ra điểm khác biệt.
Nếu Tạ Tấn giống Trưởng Tôn Mậu thì có lẽ lúc này đã quỳ gối trước cô nãi nãi này rồi. Nhưng người này tuyệt không làm vậy, so với thương hoa tiếc ngọc thì y càng muốn thắng hơn.
Thế nên đến giờ Tạ Tấn vẫn chưa có hồng nhan tri kỷ nào, thực ra cũng là vì bản thân y.
Đến gần trăm chiêu, không ít người nhìn ra Bùi Tuyết Kiều ắt thua trong vòng hai mươi chiêu.
Đến đây cũng xem như kịch chiến rồi. Ba vị chủ phán trên đài đều tỏ vẻ tán thưởng đối với hai người trẻ tuổi này, chỉ có Trương Tự Hiền Trương Thiên sư là không nói tiếng nào, vẻ mặt rất không vui. Mắt thấy Tạ Tấn cầm chắc phần thắng, bỗng đứng bật dậy nói gì đó với Dư chân nhân rồi vội vàng rời đi. Mọi người chỉ cho là ông ta mót tiểu nên cũng không cảm thấy có gì kỳ quái.
Sau trận này chỉ còn lại năm trận luận kiếm. Diệp Ngọc Đường nhớ ra mình cũng có chuyện cần làm, thế là đứng dậy rời khỏi khán đài. Người của Thanh Long Tự biết ngày mai nàng mới có lịch đấu nên cũng không ngăn cản.
Nàng đi đến trên cây cầu trước cửa khách sạn Tuyết Châu, bước chân chợt chuyển hướng, vòng qua mấy con hẻm, đi thẳng tới Linh Quan Điện của Lâu Quan Đài. Vì sau đó bốn vị chủ phán sẽ mang bảng tên của một trăm năm mươi người chiến bại đến Linh Quan Điện, đặt chung với một trăm hai mươi khách treo đơn, dựa trên hình thức bốc thăm chọn ra mỗi tổ ba người, hai hai đối chiến.
Từ Luận Kiếm Đài đi đến Linh Quan Điện có một hành lang núi hẹp dài treo lơ lửng trên không. Mỗi năm luận kiếm mấy ngày, hành lang núi cứ cách một trăm bước lại có một đệ tử Thái Ất Kiếm Phái cầm kiếm; bên trong Linh Quan Điện cũng có vài đạo nhân võ học uyên thâm canh giữ.
Nhưng sau khi nàng lên núi, từ đầu đến cuối đều chẳng thấy bóng người nào.
Nàng sợ trong tám năm này quy củ đã thay đổi, người canh gác bị đổi thành cơ quan quỷ dị nào đó, bèn nấp tạm trên một gốc cây du, quan sát động tĩnh trong Linh Quan Điện.
Nào ngờ nàng mới nấp xong thì thấy một người vội vội vàng vàng lên núi.
Nàng tập trung nhìn kĩ, chính là Trương Tự Hiền Trương Thiên sư vừa mới xin cáo từ với Dư chân nhân.
Ông ta vội cáo từ đến Linh Quan Điện để làm gì?
Nàng lặng lẽ nhìn Trương Tự Hiền men theo hành lang núi đi lên, sau khi xác nhận không có cơ quan kỳ quái nào, bèn lắc mình ra khỏi gốc cây, rơi xuống trên nóc hành lang núi, cởi giày ra, dựng lỗ tai lắng nghe tiếng bước chân bên dưới hành lang.
Ông ta đi mấy bước, nàng liền lê chân trần đi mấy bước.
Trong cốc gió lớn, thổi lá cây trong núi kêu xào xạc như sóng vỗ; nàng đi đường còn nhẹ hơn gió, vì thế Trương Tự Hiền không hề phát hiện.
Có Trương Tự Hiền làm lá chắn tiên phong, nàng nhẹ nhàng không có trở ngại băng qua hành lang núi. Chờ ông ta kéo cửa điện ra, nàng liền vén cửa sổ lên chui tọt vào trong, trèo lên xà nhà, nhẹ chân nhẹ tay ngồi xuống.
Trương Tự Hiền đóng cửa điện lại, một nữ tử trong điện hỏi ông ta: “Sư huynh, không phải luận kiếm vẫn chưa kết thúc à, sao huynh lại ra ngoài rồi?”
Người này chính là Thù Tĩnh.
Bà ta đã ở đây từ trước, chắc hẳn người sắp xếp thi đấu cho các đệ tử năm nay chính là bà ta.
Nếu bà ta và Bùi Thấm có mâu thuẫn, vậy thì người bố trí chướng ngại cho đệ tử Phượng Cốc năm nay cũng là bà ta?
Lời vừa dứt, lại nghe thấy Thù Tĩnh nói tiếp: “Huynh tự tiện tới đây, để người khác nhìn thấy sẽ nói huynh thế nào?”
Trương Tự Hiền nói: “Trên đường lên núi chỉ có mình ta, không có người khác.”
Thù Tĩnh kinh ngạc: “Sao có thể? Rõ ràng Dư chân nhân đã lệnh hơn hai mươi người...”
Trương Tự Hiền ngắt lời bà ta: “Đừng nói cái này nữa. Năm nay nếu là muội sắp xếp, ta có một chuyện gấp cần nói cho muội biết.”
“Chuyện gì?”
Trương Tự Hiền im lặng một lúc, nói tiếp: “Tạ Tấn không thể là đứng nhất.”
Thù Tĩnh kinh ngạc: “Tại sao?”
Trương Tự Hiền nói: “Muội biết Tạ Tấn là ai không?”
Thù Tĩnh không hiểu: “Môn sinh đắc ý của Giang Tông chủ, sao thế?”
“Phải, Tạ Tấn là môn sinh đắc ý của Giang Tông chủ. Nhưng Giang Tông chủ tất nhiên có ý khác, nếu lần này để nó được hạng nhất, nở mày nở mặt trở về, sẽ không chỉ đơn giản là môn snh đắc ý nữa, mà là rể hiền ông ấy đích thân tuyển chọn.”
“Cho cháu gái của ông ta hả?”
“Cho Tuyết Bang.”
“Vậy tức là thiếu tông chủ tương lai, có gì không được?”
“Không được, tuyệt đối không được! Ta hỏi muội, sư muội, hôm nay muội nhìn thấy mặt nó, có khiến muội nghĩ đến ai không?”
Con ngươi đυ.c ngầu của Thù Tĩnh khẽ nhúc nhích, cũng không biết trong đầu bà ta nghĩ đến khuôn mặt của người nào, đột nhiên sợ hãi che miệng lại.
“Sư huynh.”
“Đừng để lộ ra ngoài. Chỉ cần lúc bố trí thi đấu, muội đặt thêm chướng ngại cho nó là được. Ví dụ ba người một tổ, hai người còn lại đều chọn kình địch của nó, để nó đứng đấu ở giữa.”
Luận kiếm càng về sau, hai bên đối chiến lực lượng tương đương nên tình hình chiến đấu đặc biệt dữ dội. Sau mỗi trận chiến, người luận kiếm gần như kiệt sức.
Nếu ba người một tổ, người ở giữa trận đầu không bại thì trận sau gần như sẽ bại.
“Muội giở trò với Bùi Thấm, người của ba môn phái khác đều mắt nhắm mắt mở, nhưng nếu chuyện này truyền ra ngoài thì chung quy cũng không ổn.” Trương Tự Hiền nói tiếp: “Thêm một Tạ Tấn nữa cũng không nhiều, sắp xếp nó cho tốt, sau đó muội muốn đùa bỡn Bùi Thấm thế nào sư huynh cũng mặc kệ.”
Lời này nghe như cưng chiều, song thực chất là uy hϊếp: Muội không giúp sư huynh, tất nhiên sư huynh sẽ loan chuyện này ra ngoài.
Đức hạnh của Trương Tự Hiền như thế nào, Thù Tĩnh hiểu rất rõ. Trong lòng bà ta đã sớm suy xét lợi hại, tự nhiên gật đầu đồng ý.
Diệp Ngọc Đường thấy vậy, thầm nghĩ: Đúng là tình nghĩa huynh muội khiến người ta lại đổ lệ ròng ròng mà.
Trước khi đi, Trương Tự Hiền vỗ vai Thù Tĩnh nói: “Nếu sau này nó lên làm Tông chủ, huynh muội ta ắt phải chết không chỗ chôn, sư muội hãy suy nghĩ cho kĩ.”
Sắc mặt Thù Tĩnh nặng nề, đưa mắt nhìn Trương Tự Hiền men theo hành lang núi rời đi. Sau khi đóng chặt cửa điện thì một mực ngồi đó với tâm sự nặng nề, mãi đến khi nghe thấy Dư chân nhân cười đùa với người khác đi lên núi mới giấu đi vẻ mặt u sầu, mở cửa đón Dư chân nhân vào điện.
Hai người sư thúc - sư chất nói chuyện phiếm đôi câu về tình hình chiến đấu năm nay, lại mắng Độc La Tiêu bị bệnh thần kinh, sau đó Dư chân nhân đặt rương bảng tên xuống rồi rời đi.
Bốn tiểu đạo đồng đi vào trong điện, hỗ trợ Thù Tĩnh lấy bảng tên gỗ được đặt lộn xộn trong rương ra xếp lên Luận Kiếm Bảng theo thứ tự văn khế.
Hai trăm bảy mươi người chia làm chín mươi tổ, chưa đến một canh giờ đã xếp hết lên bảng gỗ. Thù Tĩnh sai bốn tiểu đồng đi chỗ khác, bảo chúng một khắc nữa hẵn quay lại khiêng bảng ra bên cạnh Luận Kiếm Đài, không được có sai sót.
Tiểu đồng nghe lời ra khỏi Linh Quan Điện.
Thù Tĩnh đi tới trước tấm bảng cao gần bằng một người kia lặng người hồi lâu, suy nghĩ một chút rồi vươn tay thay đổi bảy, tám bảng tên.
Sau khi chắc chắn không có sai sót gì, phất đạo bào lên, đã đổi về dáng vẻ đạo mạo, chắp tay sau lưng đi ra ngoài.
Thù Tĩnh đi tới dưới xà ngang Diệp Ngọc Đường đang ngồi, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn lên.
Diệp Ngọc Đường tâm tình bình thản ngồi trên xà nhà, vốn đang gà gật, đột nhiên bị bà ta ngước mắt lên nhìn, suýt chút nữa tê rần da đầu.
Nàng thầm chửi thề trong bụng, không phải chứ, nàng gần như chẳng hít thở gì, mẹ kiếp còn bị phát hiện?
May mà tay chân nàng lanh lẹ, ánh mắt Thù Tĩnh vừa ngước lên thì nàng đã xoay người, nhẹ chân nhẹ tay rớt xuống sau bức bình phong.
Thù Tĩnh ngẩng đầu nhìn chằm chằm cánh cửa sổ bị mở, tự lẩm bẩm: “Hôm nay gió núi thật lớn, thổi tung được cả cửa sổ.”
Sau đó khẽ phất tay áo, vận lực đóng cửa sổ lại, lúc này mới bước ra khỏi đại điện, đóng cửa lại, khóa cửa từ bên ngoài.
Ánh sáng chợt tối sầm xuống, Diệp Ngọc Đường đi ra từ sau tấm bình phong, đứng trước tấm bảng đó, đọc nhanh như gió, ánh mắt dừng lại ở tổ tám.
Bùi Tuyết Kiều, Quách Quận Hĩ, Các Cửu Phong
Cốt Lực Xuế, Bùi Thi, Trình Giáng Nguyệt
Người thắng của hai tổ sẽ lần lượt đối chiến với Tạ Tấn.
Nàng suýt cười thành tiếng. Thù Tĩnh đúng là không sợ Luận Kiếm chưa đủ đặc sắc, xếp như thế này, Tạ Tấn chưa hộc máu, người thắng của hai tổ kia đã đi đời nhà ma trước rồi...
Nàng suy nghĩ một phen, đổi vị trí của bảy đệ tử tư chất kha khá của Phượng Cốc thành mấy đối thủ nàng thấy là ngang tài ngang sức.
Sau đó lại nhặt bảng tên của Úc Linh Chiêu lên, đặt cùng chỗ với Bùi Tuyết Kiều.
Sau khi làm xong tất cả chuyện này, nàng lại nhảy lên xà nhà ngồi đợi, đợi đến khi mấy đạo đồng kia trở lại.
Chờ mấy đồng tử đó hợp sức khiêng tấm bảng gỗ cao bằng một người đi ra cửa, Diệp Ngọc Đường lại hé cửa sổ ra chui ra ngoài, nhảy lên nóc hành lang, đạp lên tiếng cười đùa ầm ĩ của các đồng tử, dẹp đường hồi phủ.
Đi một mạch đến phía sau khách sạn Yên Vân, xác nhận không còn ai tới thay đổi thứ tự luận kiếm nữa, nàng mới nhảy từ trên cây xuống, đi vòng qua hai con hẽm, nghênh ngang bước ra từ cửa lớn khách sạn Tuyết Châu.
Lúc Luận Kiếm Bảng vừa được công bố, trước bảng đã đầy người vây quanh. Diệp Ngọc Đường tính chen lên từ phía sau đám người, lại bị mấy cái đầu đen nhánh che khuất không thấy được gì.
Giang Đồng thì lại rất tinh mắt, vừa quay đầu lại đã thấy nàng, bèn kiễng chân lên, cao giọng gọi thẳng tên húy của nàng: “Úc Linh Chiêu!”
Diệp Ngọc Đường dừng chân lại, mặt mày hớn hở hỏi: “Gọi ta có chuyện gì?”
Nào biết Giang Đồng vừa hét một tiếng như vậy, đám người đều quay đầu lại. Vừa hay đang đông người, Giang Đồng càng hí hửng hơn, cười khanh khách nói: “Tên xui xẻo số một trong hai tên xui xẻo nhất thiên hạ của chúng ta đến rồi.”
Cả đám cười vang.
Diệp Ngọc Đường chỉ vào chính mình: “Tên xui xẻo?”
“Mọi người nhường đường chút.”
Giang Đồng đi ra khỏi đám đông, túm lấy tay nàng kéo nàng đến trước bảng, chỉ vào ba cái tên xếp đầu danh sách.
Mọi người đều nhìn theo ngón tay nàng ấy, chỉ thấy trên đó viết:
Trận một ván một
Cốt Lực Xuế, Úc Linh Chiêu, Bùi Tuyết Kiều
Trình Đan Thanh, Dư Tri Vi, Hà Thủ Nhất
Hai người thắng lần lượt đối chiến với Trình Anh.
Có người giọng lớn, sợ mắt nàng nhìn không rõ, dứt khoát đọc thành tiếng.
Giờ thì hay rồi, mọi người đều biết, ngày mai nàng và Bùi Tuyết Kiều phải đánh với “bốn phần” còn lợi hại hơn cả Tạ Tấn kia.
Cái người giọng lớn đó còn chưa đọc xong, Giang Đồng lại “ôi” một tiếng, nói: “Tuyết Kiều, bảng còn chưa xem xong, sao ngươi lại đi rồi?”
Lúc này Bùi Tuyết Kiều đang quay lưng lại với đám người, đi về phía một đầu khác của cây cầu. Hẳn là lúc nãy đi ngang qua muốn xem bảng, lại biết kẻ địch của mình còn mạnh hơn hôm nay, đoán được rằng có người gây khó dễ với Phượng Cốc, nhất định trong lòng đang rất tức giận, thế nên mới xoay người bỏ đi.
Nghe câu nói giòn tan của Giang Đồng bèn quay đầu lại, ung dung nói: “Đã biết. Giọng to như thế ai mà chẳng nghe thấy?”
Giang Đồng giễu cợt: “Bình thường ngươi lợi hại lắm kia mà, sao hôm nay lại không được rồi, còn khóc lóc xin Chi Văn ca ca nhường mình mười chiêu.”
Bùi Tuyết Kiều cười khẩy, chẳng thèm nể nang gì: “Luận võ thì chẳng bằng ai, nhưng luận miệng lưỡi thì chẳng ai bẻm mép bằng ngươi. Đợi vể Tuyết Bang rồi, trước khi động phòng với Chi Văn ca ca của ngươi, nhớ nhờ Châu Doãn đại phu khâu miệng lại giúp ngươi nhé, mọi người đều vui sướиɠ lắm đó.”
Bùi Tuyết Kiều một hơi nói xong, không hề ham chiến, lập tức xoay người bỏ đi.