Phi Hồng Tuyết Trảo

Chương 20: Dã Đạo 4

Không riêng gì Cốt Lực Xuế, tất cả những người đang có mặt ở đây đều cảm thấy ngạc nhiên. Là lựa chọn hàng đầu ở các sòng bạc, người này lên đài còn phách lối như thế kia mà, ai mà ngờ mới trận đầu đã lạnh ngắt, thua vào tay một tiểu cô nương không có danh tiếng gì chỉ trong bốn chiêu, quá mức thảm thiết!

Hắn thẫn thờ đi xuống Luận Kiếm Đài, bọn tùy tùng cuống quýt nghênh đón, móc khăn lụa trắng ra lau máu mũi cho hắn.

Trong bầu không khí lặng ngắt như tờ, không biết là ai cao giọng nói một câu: “Tiểu Minh Vương, sau khi luận kiếm xong, ngươi phải theo Bùi cốc chủ về Phượng Cốc làm khổ sai cho nàng ấy sáu năm. Ngày hôm qua ở quán ăn Linh Lục, mọi người đều nghe thấy rồi, ngươi đừng quên nhé!”

Mọi người đều cười ồ lên.

Có kẻ lắm miệng còn hỏi Bùi Thấm: “Cần phải hỏi trước đã, Bùi cốc chủ có đổi ý không? Nếu cốc chủ chỉ coi đó như một trò đùa thì Tiểu Minh Vương cũng không đến nỗi khó xử.”

Bùi Thấm cười nói: “Ta thì có gì phải đổi ý?”

Cốt Lực Xuế nghe vậy, cao giọng nói: “Vậy thì bản vương có gì phải khó xử?”

Nói xong một câu, một hàng máu mũi lại chảy xuống. Mấy gã tùy tùng muốn bước tới lau cho hắn, hắn lại giơ tay cản lại, tự hít mũi, bị hương vị tanh nồng chua xót xộc thẳng lên huyệt thiên linh cái khiến hắn phải nhíu mày, sau đó nói tiếp: “Mấy người các ngươi trở về báo cáo với giáo chủ, nói rằng ta không còn mặt mũi trở về gặp giáo chủ. Sáu năm sau, Cốt Lực Xuế sẽ quay về thánh giáo Hồi Hột, trực tiếp tạ tội với giáo chủ.”

Dứt lời, hắn phủi trường bào, đi thẳng về phía Phượng Cốc.

Nữ tử đứng sau lưng hắn chợt đứng bật dậy, muốn nói gì đó: “Cốt Lực Xuế, ngươi quên...”

Cốt Lực Xuế xoay người lại, ngắt lời nàng ta: “Quay về nói với chủ tử của ngươi, bảo hắn đừng có trông cậy vào ta nữa, mời hắn tìm cao nhân khác đi!”

Nữ tử “này” một tiếng, đuổi theo mấy bước.

Cốt Lực Xuế chẳng thèm để ý đến nàng ta, ánh mắt nhìn chằm chằm Bùi Thấm, đi về phía nàng.

Lúc đến trước mặt nàng, hắn chợt vén áo bào lên, khụy một gối xuống nói: “Hôm nay, Cốt Lực Xuế cam tâm tình nguyện làm khuyển mã mặc cho cốc chủ sai phái, sẵn lòng nghe lệnh cốc chủ.”

Bùi Thấm thờ ơ nói: “Được rồi, đứng dậy lau máu mũi của ngươi đi.”

Nói xong thì quay đầu đi: “Tuyết Kiều, đến lượt ngươi lên đài rồi đấy.”

Bùi Tuyết Kiều đứng dậy, đi lướt qua Cốt Lực Xuế, vừa hay nhìn thấy gã nam tử phiên bang này máu me đầy người.

Bùi Thấm nói: “Nàng kia không có nhiều phần thắng so với ngươi, đừng lo lắng.”

Bùi Tuyết Kiều nghe vậy gật đầu, vẫn ôm chút hoài nghi nhảy lên đài, đối diện với đối thủ, nhớ lại cảnh tượng máu mũi chảy đầy một nửa bả vai của Cốt Lực Xuế thì chợt rùng mình một cái.

Diệp Ngọc Đường cười nói: “Đánh cho tử tế, dốc hết toàn lực ra.”

Bùi Tuyết Kiều hừ một tiếng: “Ai sợ ngươi?”

Nói xong, trở tay rút ra song đao, lưu loát dứt khoát.

Độc La Tiêu nhổm người dậy, xoa cằm.

Song đao là binh khí cự ly gần, kiếm và côn cũng vậy.

Gần đối gần, ngoại gia đánh ngoại gia... còn là hai tiểu cô nương xinh đẹp mỗi người một vẻ, trận này hay ho rồi đây.

Tiếng đao kiếm va chạm nhau vang lên trên đài, nhờ có một trận lạnh ngắt vừa rồi, giờ khắc này người bên dưới Luận Kiếm Đài đều tập trung tinh thần xem chiến.

Nữ tử một mực đi theo Cốt Lực Xuế quan sát xung quanh, nhân lúc không ai để ý, rón rén rời khỏi đám đông, lặng lẽ đi ra phía sau Luận Kiếm Đài.

Thật không khéo là Tạ Tấn vẫn thỉnh thoảng phân tâm để ý đến nàng ta, vừa thấy người rời đi thì lập tức đứng dậy bám theo.

Nhân lúc náo nhiệt, tiểu nhị Đậu Lệnh Phương của khách sạn Yên Vân rảnh rỗi không có việc gì làm cũng chạy đến xem náo nhiệt.

Nữ tử nhân lúc Đậu Lệnh Phương không chú ý, lẻn vào khách sạn Yên Vân như một làn khói. Sau khi thu dọn đồ đạc xong, thấy tình thế tốt bèn vác theo bọc quần áo toan nhảy cửa sổ bỏ đi. Ai ngờ còn chưa nhảy ra ngoài thì một tiểu tử choai choai không biết từ chỗ nào chui ra bỗng túm chặt y phục nàng ta, lớn tiếng hỏi: “Tiền bối định đi đâu?”

Nữ tử hoảng hốt nói: “Ngươi lôi lôi kéo kéo cái gì? Thả ta ra!”

Tạ Tấn nói: “Tiền bối, không phải ngài tới trấn Thái Ất là muốn tìm Độc La Tiêu đánh lại một trận thật oanh liệt sao? Còn chưa tỷ thí mà ngài định đi đâu?”

Trong bọc đồ của nữ tử lộ ra nửa thanh kiếm sắt, cách bọc quần áo trở tay bổ một đòn, giở giọng uy hϊếp: “Còn không thả ra, có tin ta...”

Tạ Tấn nổi cơn bướng bỉnh, mạnh tay kéo tuột thanh kiếm trong bọc đồ ra. Sau một cú kéo này, một đống chai chai lọ lọ ào ào rớt xuống, có đôi ba bình vỡ toang trên mặt đất, bên trong nào là dầu nào là bột phấn đổ đầy ra ngoài, cả căn phòng sực nức mùi son phấn và dầu bôi tóc.

Cú kéo này của y gây ra động tĩnh rất lớn.

Nữ tử nghe thấy tiếng bước chân từ bên ngoài vọng lại, biết là lúc này đã muộn, bèn kéo thanh kiếm trở về, nắm trong tay; chai lọ vỡ khá nhiều, lòng nàng ta đau muốn ná thở, nhưng vẫn gắng gượng tươi cười chờ Đậu Lệnh Phương dẫn mấy người áo đen đi vào.

Đậu Lệnh Phương đang định hỏi là có chuyện gì, vừa há miệng ra đã bị mùi son phấn khắp phòng làm sặc, hắt xì liên tùng tục, giơ tay phẩy phẩy mấy cái, nhíu mày nói: “Võ Khúc cô nương, ngài còn thích trang điểm cơ à, không nhìn ra đấy.”

Tạ Tấn chun mũi hít một hơi, cũng nhăn tít mặt mày.

“Ơ kìa, đến hành lý cũng thu dọn xong rồi, định đi đâu thế?” Đậu Lệnh Phương quan sát nàng ta, lại hỏi: “Cốt Lực Xuế không lọt bảng, năm nay ngài không lấy được cắc bạc nào đâu, sau này cũng không theo cái nghề này được nữa. Đúng rồi... ngày đó ngài còn nợ ta hai lượng bạc nữa đó, còn nhớ không?”

Nữ tử cười nói: “Không phải ta đang tính thu dọn đồ đạc của mình để tìm tiệm cầm đồ đổi một ít bạc sao?”

“Không cần đâu, cứ bồi thường thanh kiếm đó cho ta cũng được, đồ mà Mao Phi Liêm rèn vẫn đáng giá mấy lượng.” Đậu Lệnh Phương rũ mắt nhìn đống chai chai lọ lọ với vẻ ghét bỏ: “Cái khác thì ngài tự giữ mà dùng đi.”

Nữ tử cười lúng túng, đưa kiếm cho người áo đen, buộc chặt bọc quần áo, đi thẳng ra khỏi phòng trọ, xuống lầu.

Người áo đen cũng không ngăn cản.

Tạ Tấn vội vàng đuổi theo, vừa đuổi ra tới cửa, bước chân của nữ tử đó cực nhanh, đã sớm rẽ vào một con hẻm tối sát triền núi.

Y tự biết mình đuổi không kịp, ngừng chân đưa mắt nhìn vào trong hẻm, nhớ ra Giang Đồng rất quen thuộc Chung Nam Sơn, từng nói với y rằng trấn Thái Ất có không ít hẻm nhỏ có thể đi tắt.

Đang cúi đầu suy nghĩ đường tắt thì một bóng dáng đỏ thẫm đã đứng dậy rời khỏi Luận Kiếm Đài, cái bóng chợt lóe lên, người đã đuổi theo nữ tử hoảng hốt chạt vào hẻm tối kia.

Chẳng biết Đậu Lệnh Phương đã lại gần từ lúc nào, cùng y đứng trước lối vào, nhìn về phía hẻm tối kia, lắc đầu nói: “Không đuổi giặc cùng đường.”

Hắn vừa dứt lời, Tạ Tấn cũng chạy biến.

Nữ tử lẩn vào hẻm tối, thấy xung quanh không có người, chỉ nghe thấy tiếng ếch nhái, lập tức huýt sáo hét lên: “Cứu ta!”

Lời vừa dứt, bỗng nhiên, từ trên tán cây thò xuống ngàn sợi tơ trắng, đan chằng chịt từ thân dưới của nàng ta, tạo thành một tấm mạng nhện kín kẽ, bọc nàng ta ở giữa.

Ngay sau đó, bên tai bỗng vang lên tiếng xào xạc như có một cơn gió nhẹ khẽ quét qua, dần lay động cành lá.

Nữ tử bị mạng nhện nhấc lên như con mồi bị mắc kẹt trong tấm lưới dày, sau đó bị quăng vụt đi theo phương hướng lay động của cành lá.

Mới bay được mười mấy thước, không biết từ đâu bay ra hai thanh đao, xoay vòng giữa không trung, chuẩn xác khoét rơi bọc mạng nhện.

Bọc mạng nhện màu trắng lăn mấy vòng trên mặt đất, nữ tử cũng bị quăng ra ngoài.

Nàng ta quay đầu nhìn, chỉ thấy một nữ tử áo đỏ dáng người mảnh khảnh đang thu tay lại, hai thanh loan đao như có mắt, vững vàng bay về trong tay nàng.

Đó chính là Bùi Thấm.

Bùi Thấm cầm song đao, sải bước tiến đến.

Sắc mặt nữ tử trắng bệch, mồ hôi giống như hạt đậu lăn xuống, khàn giọng hét lên: “Mau cứu ta!”

Tiếng xào xạc như gió thổi tán cây, hai tay Bùi Thấm chém ra một nhát, trong nháy mắt đã chém rớt mười mấy con nhện đen đang phun tơ trong bụi cây.

Mười mấy độc vật lăn đầy ra đất, gãy thành hơn trăm khúc, tuy đã chết nhưng chân cẳng đứt gãy vẫn không ngừng co quắp cử động.

Nữ tử nhìn chằm chằm chân nhện đứt đoạn trên mặt đất, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, truyệt vọng hét lên: “Mã Manh, ngươi dám không cứu ta!”

Giọng của một nam tử vang lên trong rừng: “Ai bảo ngươi tự ý hành động? Đừng liên lụy đến bản thân ta cũng khó bảo toàn!”

Dứt lời, tiếng xào xạc cuốn đi, như một cơn gió chạy trối chết, càng chạy càng xa, cho đến khi không còn tiếng vang nữa.

Nàng ta kéo tơ nhện chưa đứt trên người xuống, nhìn chằm chằm Bùi Thấm, lùi ra sau mấy bước.

Một chân của Bùi Thấm đạp lên ngực nàng ta, ấn nàng ta xuống đất, vươn người ra trước, tỉ mỉ quan sát khuôn mặt nàng ta. Sau đó bỗng nheo mắt lại, nắm cằm nàng ta bẻ nghiêng sang trái, vén mái tóc rối ra, quả thật tìm thấy nốt ruồi son sau tai mà nàng muốn tìm.

Bùi Thấm cười lạnh: “Bùi Nhược Mẫn, quả nhiên là ngươi.”

Lời vừa dứt, nữ tử như đã chấp nhận số mệnh, không giãy giụa nữa.

Bùi Thấm trực tiếp giơ tay ra, lần mò tới phần da mặt gần chân tóc của nàng ta.

Bùi Nhược Mẫn vùng vẫy nói: “Đừng, đừng...”

Bùi Thấm sờ được một chỗ bị gồ lên, nắm lấy, kéo mạnh ra...

Hé ra một khuôn mặt máu thịt mơ hồ.

Bùi Nhược Mẫn kêu thảm một tiếng, đau khổ cầu xin: “Sư tỷ...”

Bùi Thấm thu tay, cười lạnh nói: “Ta không phải là sư tỷ của ngươi.”

Bùi Nhược Mẫn hoảng loạn sờ góc da mặt bị vén lên, chậm rãi vuốt thẳng xuống, nghe nàng nói vậy, nước mắt lăn xuống theo sườn mặt.

Bùi Thấm nói: “Đã muốn giả trang, tại sao không giả cho giống một chút?”

Bùi Nhược Mẫn nói: “Giả trang ai? Diệp Ngọc Đường?” Nàng ta cười lạnh đáp: “Muội không thích mình trông giống nàng ta.”

Chân Bùi Thấm nghiền mạnh xuống.

Bùi Nhược Mẫn ho khan hai tiếng, lau nước mắt, bi thương nói: “Nàng ta là sư tỷ của tỷ, nhưng tỷ cũng là sư tỷ của muội mà. Nàng ta được nhiều người yêu thương như vậy, nhưng muội thì sao?”

Bùi Thấm mềm lòng, nhưng lại nói: “Ta không giống tỷ ấy, ngươi cũng không giống ta. Tỷ ấy hào sảng khí khái, ngươi thì lòng dạ ác độc, mà ta thì tin thiện ác có báo.”

Bùi Nhược Mẫn đột nhiên điên cuồng cười phá lên.

Bùi Thấm nói: “Ngươi cười cái gì?”

Bùi Nhược Mẫn nói: “Các ngươi ai ai cũng đợi Diệp Ngọc Đường trở lại, nhưng chỉ có ta biết nàng ta vĩnh viễn không thể trở lại được nữa. Ha ha ha ha ha ha, cái gì mà hào sảng khí khái, cái gì mà thiện ác có báo. Diệp Ngọc Đường chết rồi, quả là báo ứng chính xác!”

Bùi Thấm như không nghe rõ: “Ngươi nói cái gì?”

Ngay sau đó lập tức biến sắc: “Ngươi nói cái gì!”

Bùi Thấm nổi giận, siết chặt cổ áo nàng ta kéo lên: “Ngươi nói cái gì, ngươi nhắc lại một lần nữa xem!”

Bùi Nhược Mẫn vừa cười vừa lau nước mắt chảy ra vì ho, nói: “Nàng ta chết rồi, là ta hại chết đấy. Ta hại chết sư tỷ của tỷ, tỷ tới gϊếŧ ta đi.”

Bùi Thấm nghe vậy, rút đao kề lên cổ nàng ta, giống như cũng bị bức tới điên cuồng, lớn giọng quát: “Ngươi tưởng ta không dám chắc? Ta lập tức gϊếŧ chết ngươi!”

Tay nàng tàn nhẫn chém xuống một đao.

Bỗng có người nắm lấy cổ tay nàng, kéo nàng đứng dậy.

Bùi Nhược Mẫn thấy người tới, bàn tay run rẩy lau nước mắt, chỉnh lại đầu tóc, hốt hoảng nhìn chàng.

Người tới trầm giọng nói: “Cút.”

Bùi Nhược Mẫn nhấc túi lên, lảo đảo chạy đi.

Bùi Thấm bị giữ cổ tay không thể ngọ nguậy, đành đá mấy cước về hướng nàng ta chạy đi, trên mặt nước mắt chảy ròng ròng: “Ta phải gϊếŧ nàng ta, ngươi để ta gϊếŧ nàng ta!”

Thấy Bùi Nhược Mẫn đã chạy xa, lực đạo kiềm giữ cổ tay nàng mới nới lỏng.

Bùi Thấm quay phắt đầu lại, đau đớn gào lên: “Trưởng Tôn Mậu, ngươi làm sao vậy? Nàng ta hại sư tỷ của ngươi! Nàng ta hại sư tỷ của ngươi!”

Trưởng Tôn Mậu cúi đầu nhìn nàng, nói: “Ta biết.”

Hai mắt Bùi Thấm đỏ hoe, nhìn chàng với vẻ không dám tin.

Trưởng Tôn Mậu nói: “Ta đã biết từ lâu rồi. Nhưng chỉ bằng vào nàng ta là có thể gϊếŧ được Đường Nhi sao? Nực cười. Nàng ta chẳng qua chỉ là một con rối, ngươi gϊếŧ nàng ta thì có ích gì. Bùi Thấm, ngươi nghĩ kỹ xem.”

Bùi Thấm chậm rãi ngồi xổm xuống.

Trưởng Tôn Mậu rũ mắt nhìn nàng ấy, thấp giọng nói: “Bùi Thấm, Đường Nhi nàng...”

Bùi Thấm ngẩng đầu lên.

Dừng lại một chốc, chàng mới nói tiếp: “Ở cõi u minh, Đường Nhi sẽ dùng phương thức của mình để bảo hộ ngươi, mặc kệ nàng ở chỗ nào. Nếu ngươi đau lòng, nàng cũng sẽ buồn bã.”