Phi Hồng Tuyết Trảo

Chương 11: Sư Thúc 2

Tạ Tấn ở bên cạnh âm thầm thán phục: “Có thể được Trưởng Tôn tiền bối làm Long đầu, đây là phúc duyên cỡ nào?”

Diệp Ngọc Đường lại nghĩ, phúc duyên thì khó nói, nghiệt nợ thì cả một sọt.

Tạ Tấn lại thấy khó hiểu: “Trưởng Tôn tiền bối trọ ở Tọa Sơn Quan, vừa nãy Võ Khúc tiền bối cũng ở đây, hai người lại có quan hệ đồng môn sâu đậm, sao không thấy hai người họ chào hỏi nhau?”

Diệp Ngọc Đường nghe mà bối rối: “Sâu đậm? Sao ta lại nghe nói quan hệ của bọn họ không tốt?”

Tạ Tấn lại chẳng để ý đến nàng, nói tiếp: “Hẳn là trước đó đã trò chuyện vui vẻ với nhau rồi. Bọn họ nói cái gì sao có thể để cho người ngoài biết được?”

Diệp Ngọc Đường thầm nghĩ, lời này của ngươi cứ như ta có thể tán gẫu chuyện cấm kị với hắn vậy.

Tạ Tấn lại nghĩ tới cái gì, ôi chao một tiếng, nói: “Không xong rồi, vừa nãy ngươi gây sự với nàng ấy, nhất định là Trưởng Tôn tiền bối đến trả thù thay cho nàng ấy đấy.”

Diệp Ngọc Đường: “…” Thôi bỏ đi.

Trong miệng oán thầm, mắt vẫn không thèm chớp bám theo chuyển động của Trưởng Tôn Mậu.

Ban đầu, trong lòng nghĩ: Có phải người này nhận ra mình rồi không, bằng không sao lại đột ngột nảy sinh ý nghĩ làm Long đầu cho mình?

Nhưng cũng không đến mức đó chứ… đều tám năm rồi.

Nàng để tay lên ngực tự hỏi, người thân thiết đã chết được tám năm, một ngày nào đó đi trên đường, giữa ngàn vạn khuôn mặt xa lạ của ngàn vạn người, gặp được một người mà ngay cả vóc dáng lẫn khuôn mặt đều chẳng liên quan gì đến người ấy, liệu nàng có thể chỉ thông qua chút xíu tương tự đã lập tức nhận ra—là hắn, chính hắn không sai?

Trừ khi tám năm qua, nàng đối với hắn ngày nhớ đêm mong, ngày đêm nhung nhớ đến mức không ngủ được; thỉnh thoảng cứ tua đi tua lại những khoảnh khắc bên nhau trong quá khứ; một khắc cũng không quên.

Nàng nhớ từng có một lần mẹ say rượu, nhắc về người cha lãng tử Doãn Bảo Sơn: Nhiều năm như vậy, càng hận càng nhớ, càng nhớ càng hận.

Mẹ nói dẫu nhớ lại chuyện vui thì cũng là tự bóc vết sẹo, dẫu từng là nắng hạn gặp mưa rào thì nay cũng thành nỗi đau chất chứa, dẫu khi xưa là thạch tín thì nay cũng coi như mỹ vị.

Đôi lúc nàng cũng có thể hiểu được mẹ mình.

Nhưng thời gian lâu dần, nỗi niềm ấy đã hóa thành điên dại.

Về phần nàng, người sư đệ mấy năm trời sớm chiều chung đυ.ng chỉ hơi có chút thay đổi về ngoại hình và khí chất trong tám năm qua đều khiến nàng khó mà nhận ra trong thời gian ngắn.

Huống chi, nàng cẩn thận suy xét mối giao tình giữa hai người, để rồi phát hiện, thực ra chàng chẳng cần, cũng chẳng tội gì phải thế.

Nàng lắc đầu, bụng bảo dạ: nói năng vô căn cứ.

Trưởng Tôn Mậu bước tới trước mặt nàng, thấy nàng chẳng mảy may rung động, chưa kịp ngồi xuống đã cung kính hỏi trước một câu: “Hay là ngươi cũng muốn thử công phu của ta trước?”

Tạ Tấn ở bên cạnh nhanh mồm nhanh miệng: “Ta nghĩ không cần thử nữa, phải không, Úc cô nương?”

Tiểu nhị Đậu Lệnh Phương kia dứt khoát lấy văn khế ra, đặt bên cạnh nàng, hỏi: “Úc cô nương, Trưởng Tôn công tử làm Long đầu, ngài có mời không?”

Diệp Ngọc Đường suy nghĩ một lúc.

Tuy nàng từng làm Long đầu, nhưng lại chưa từng luận kiếm.

Cụ thể là, kể từ lúc đủ tuổi tham gia luận kiếm, nàng đã không có tư cách luận kiếm nữa rồi.

Bây giờ hiếm lắm mới có tư cách, chơi một chút hình như cũng không sao?

Nàng suy xét nửa ngày, kể ra cũng nghĩ không ra lí do gì để cự tuyệt.

Nhìn chằm chằm sư đệ ngày trước một lúc lâu, chỉ cảm thấy chàng tái nhợt lạnh lùng, ngược lại có chút tướng tá đứng đắn da mặt mỏng, bỗng nổi hứng muốn đùa chàng một phen.

Khóe miệng nàng khẽ cong lên: “Vậy thì mời.”

Trưởng Tôn Mậu đang định ngồi xuống chiếc ghế đó, lại nghe nàng nói tiếp một câu: “Nhưng ta có ba điều kiện.”

Chàng mỉm cười hỏi: “Điều kiện gì?”

Nàng nói: “Thứ nhất, ta mời ngươi làm Long đầu, tất nhiên phải thắng được Tiểu Minh Vương Cốt Lực Xuế.”

Trưởng Tôn Mậu nghĩ cũng không cần nghĩ đã đáp: “Không thành vấn đề.”

Nàng suy tư một chốc, nói tiếp: “Thứ hai, ta chỉ đánh hai trận.”

Ý là một trận thắng, một trận thua.

Tạ Tấn nghe mà chẳng hiểu gì, thế mà cũng là điều kiện à?

Trưởng Tôn Mậu đáp: “Thiên tư của ngươi thượng thừa, nếu cố ý thua vào tay đối thủ, người khác cũng sẽ không tin.”

Nàng nói: “Ta thích vậy.” Lại nói tiếp: “Có đồng ý không?”

“Chuyện này cũng không khó.” Chàng cười: “Ngươi dùng trượng à?”

Nàng nói: “Bình thường ta chỉ lấy trượng làm gậy chống thôi.”

“Vậy ngươi dùng cái gì?”

“Ta muốn dùng kiếm.”

“Kiếm?”

“Khinh công của ta tàm tạm, nội lực xem như dồi dào, nhưng chiêu thức võ công thì lại mù tịt. Người như ta tập võ không theo đuổi gì khác, chỉ theo đuổi sự xinh đẹp. Ngày đó ở khách sạn Tuyết Châu nhìn thấy nữ đệ tử Tuyết Bang sử dụng Kinh Hồng Kiếm, thoắt ẩn thoắt hiện, uyển chuyển phi phàm, nhẹ nhàng thanh thoát, thực sự là quá đẹp. Nghe nói Tuyết Bang là nhà ngoại của Trưởng Tôn… khụ, tiền bối, bèn nghĩ mượn cơ duyên này học một chút Kinh Hồng Kiếm, đây cũng là điều kiện thứ ba của ta.”

Tạ Tấn: “…”

Y nào chỉ cạn lời, y thực sự chấn kinh luôn rồi.

Trong Tuyết Bang, Nguyệt Ảnh và Kinh Hồng là hai đảng phái khác biệt.

Một phái quả cảm cơ biến, là Nguyệt Ảnh Kiếm Tông; một phái chí âm chí nhu, là Kinh Hồng Kiếm Tông.

Ngày hôm qua Giang Trung Nguyệt bị y một kiếm chỉ thẳng mặt, gần như là phải chết không thể nghi ngờ, nhưng nàng ấy lại điêu luyện né được như rắn, chiêu thức nàng ấy sử dụng là một thức “Bán nguyệt trương cung” trong Kinh Hồng Kiếm. Nhưng công phu này cực kỳ âm nhu, khớp, xương cốt và tĩnh mạch của đệ tử tập võ phải cực kỳ dẻo dai, thường có thể kéo căng thân thể đến trạng thái người thường khó có thể làm được, cần “ba tuổi nhập môn, sáu tuổi lĩnh ngộ tinh túy võ học, qua bảy tuổi liền khó lòng tập được kỹ thuật Kinh Hồng”, cũng bởi vậy mà kiếm chiêu độc môn này xưa nay chỉ truyền cho nữ đệ tử.

Lúc còn nhỏ, Tạ Tấn nghe nói có người trong giang hồ một lòng hi vọng nữ nhi có thể có được chân truyền của Tuyết Bang, nào ngờ nữ nhi tư chất bình thường, ba tuổi tới cửa, nhưng bốn năm liền không qua được vòng sơ khảo của môn phái. Người đó tự biết đời này không có duyên với Tuyết Bang, bèn ôm nữ nhi bảy tuổi nhún người nhảy xuống vách núi bên ngoài lối vào sơn trang. Từ đó, vách núi tuyết bên ngoài cổng chính Tuyết Bang còn được gọi là “Thất Tuế Nhai” (thất tuế là bảy tuổi). Biệt hiệu này vang danh đến mức chẳng ai nhớ được tên gọi lúc trước của vách núi đó là gì.

Úc cô nương đột nhiên nổi hứng muốn học Kinh Hồng Kiếm, còn là muốn học với Trưởng Tôn Mậu, câu nói này lọt vào tai Tạ Tấn, quả thực khó mà tin nổi.

Phải biết rằng, chúa tể nữ tính trong các loại võ học trên thế gian, Kinh Hồng Kiếm đã xưng đệ nhất thì không ai dám xưng đệ nhị.

Úc cô nương dám đề xuất, nào ngờ Trưởng Tôn tiền bối cũng dám nhận lời.

Trưởng Tôn Mậu mỉm cười, nói: “Chuyện này thì có gì khó?”

Trong nháy mắt, Tạ Tấn cảm thấy nhân sinh quan của mình đã bị công kích.

Ngay cả tiểu nhị Đậu Lệnh Phương đã quen thấy chuyện lạ trong giang hồ cũng cảm thấy hiếm lạ với chuyện này, sau một hồi liên tục lắc đầu, mới nói: “Vậy chuyện này cứ định như vậy nhé?”

Trưởng Tôn Mậu không đáp, chỉ ngước mắt lên nhìn nàng.

Diệp Ngọc Đường nghịch vò rượu rỗng trong tay, lúc này vừa vặn mắt đối mắt với sư đệ tốt ngày xưa của mình.

Nàng nhìn vào mắt chàng, đột nhiên cảm thấy, người này, không phải là…

Lúc đầu, nàng còn nghi ngờ hắn nhận ra mình.

Bây giờ có chút giao lưu ánh mắt, nàng mới tìm lại được một ít cảm giác quen thuộc…

Ánh mắt hắn nhìn nàng lúc này dường như chẳng khác ánh mắt khi hắn quan sát các cô nương xinh đẹp là bao: Mang chút nghiền ngẫm, mang chút giả vờ thâm trầm, còn mang chút tình cảm mà nàng không thể nói chuẩn là ẩn ý đưa tình hay là một loại cảm xúc ý vị sâu xa nào đó… khiến nàng cảm thấy người này vẫn phong lưu không giảm so với năm xưa.

Tiểu cô nương Ngọc Lê Cao này ấy mà, ngũ quan xinh xắn, khí chất thanh tú, tuy không đẹp đến mức kinh diễm nhưng cũng rất ưa nhìn.

Dựa trên hiểu biết của nàng đối với người này, sở thích của hắn phong phú, phẩm vị rộng rãi, ba ngàn con sông, thường sẽ múc hai gáo lên uống. Nhìn quen thịt cá, thỉnh thoảng cũng sẽ thèm rau luộc. Nói không chừng người này đang ham sắc đẹp của Ngọc Lê Cao tiểu cô nương đấy.

Nàng càng nghĩ càng cảm thấy thú vị.

Dù sao cũng đang rảnh không có việc gì, Diệp Ngọc Đường mỉm cười đáp: “Quyết định vậy đi.”

Đậu Lệnh Phương cầm danh sách với văn khế tới, vừa bảo hai người ký tên, vừa đảo mắt tính toán: “Trưởng Tôn công tử, làm Long đầu, giá tiền đảm bảo Úc cô nương chỉ đấu hai trận trên Chung Nam Bảng… là, hai lượng tám mươi văn, tính ngài hai lượng chẵn.”

Không ai có dị nghị gì.

Úc gia đã sớm mở lời từ trước, tiền thuê Long đầu, khách sạn Yên Vân cứ tới tiền trang mà rút.

Đậu Lệnh Phương cất khế văn, việc này coi như đã xong.

Thời gian còn lại, cần Long đầu giao lưu tình cảm với khách treo đơn.

Sư thúc hờ mà nàng bỏ hai lượng bạc mời tới nói như có lệ: “Rượu này không tồi.”

Lời này vừa dứt, mọi người đều nhìn chằm chằm vào vò rượu đó.

Tuy người biết đến Long đầu tửu của Tuyết Bang không nhiều, nhưng phàm là người yêu rượu đều không cho phép bản thân bỏ qua nó.

Lần đầu tiên nàng biết đến nó là nghe được từ Doãn Bảo Sơn, bèn một mực nhớ kĩ trong lòng.

Trong đám bạn rượu sau này, rất nhiều người khi gặp nhau câu cửa miệng đều là: “Hôm nay, ngươi đã uống được Long đầu tửu của Tuyết Bang chưa?”

Phần lớn bọn họ đều chưa uống nhưng đều sĩ diện, thông thường sẽ hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ ngươi đã uống rồi?”

Lần đó theo Trưởng Tôn Mậu đến Tuyết Bang, nàng đã muốn hỏi hắn rất nhiều lần, có thể xuống hầm đất lấy một vò Long đầu tửu lên nếm thử hay không?

Nhưng nàng nghĩ, Trưởng Tôn Mậu không phải đệ tử xuất sư từ Tuyết Bang, cũng không phải là người thích rượu, sao có thể biết đến loại rượu này?

Càng huống chi, mấy ngày đó gần như tất cả nữ quyến của Trưởng Tôn gia đều có mặt, bao gồm cả tổ mẫu, di mẫu và mẫu thân của hắn, thậm chí có cả hoàng hậu cô mẫu và mấy vị hậu duệ hoàng thân.

Ngoài ra còn có vị hôn thê còn chưa được ngự tứ nhưng ai ai cũng biết là sẽ được ngự tứ cho hắn, nàng ấy cũng đến Tuyết Bang.

Trước mặt nhiều người như thế, nàng lại càng không tiện đòi hắn rượu.

Nào ngờ đâu, câu hỏi mà cho đến khi rời khỏi Tuyết Bang cũng chưa từng nói ra khỏi miệng lại có cơ hội được hỏi lại vào ngày hôm nay.

“Sư thúc có nhận ra đây là rượu gì không?”

Trưởng Tôn Mậu không trả lời ngay mà liếc về phía Tạ Tấn, nở một nụ cười khó hiểu, không biết là có ý gì.

Tạ Tấn bị nụ cười này của chàng làm cho nổi da gà. Bụng nghĩ: Xưa nay Khổng bà bà ghét nhất là đệ tử luyện võ vô cớ uống rượu, chắc là Long đầu càng kị chuyện này hơn. Tiền bối nhìn y như vậy, chẳng lẽ cho rằng là y mời Úc cô nương uống rượu, cho nên mới ghi thù y? Vậy thì oan uổng quá!

Đậu Lệnh Phương tiếp lời: “Ta cũng cảm thấy rượu này thật thơm. Đang muốn hỏi rượu này tên là gì?”

Trưởng Tôn Mậu trả lời: “Long đầu.”

Thì ra là hắn biết.

Đậu Lệnh Phương cảm thán: “Khéo thật.”

Tạ Tấn như có điều suy nghĩ tiếp lời: “Đúng là rất khéo.”

Trưởng Tôn Mậu lại nói: “Uống rượu hỏng việc.”

Diệp Ngọc Đường nói: “Ta uống không nhiều, chẳng qua hôm nay nghe các ngươi nói là ngày giỗ của Võ Khúc, bèn thay Tạ huynh uống mấy chén, có phải không Tạ huynh?”

Tạ Tấn bắt được cơ hội, vội vàng tự chứng minh trong sạch: “Nhưng mà người tập võ, nếu tửu lượng không cao thì vẫn nên uống ít thì hay hơn.”