Phi Hồng Tuyết Trảo

Chương 10: Sư Thúc 1

Nghĩ đến đây, lại hồi tưởng một lần nữa, người này có rất nhiều kiếm chiêu xoay chuyển đột ngột, đều rất máy móc, cứng nhắc, không có đạo lí nào để bàn hay quy luật gì có thể tìm ra, thậm chí đã đến mức khó bề tưởng tượng.

Thử nghĩ mà xem, người thường có thể lý giải động tác của một kẻ loạn trí hoặc ngu dại lúc hắn phát bệnh không?

Người trước mặt rõ ràng không phải là kẻ điên, lại làm ra động tác của kẻ điên.

Mười hai năm trước, Chung Nam Luận Kiếm cũng từng có rất nhiều kẻ tư chất bình thường nhưng thân pháp lại cực tốt như thế này, dù đối đầu với cao thủ nhất đẳng cũng có thể gặp chiêu phá chiêu đến giọt nước cũng khó lọt.

Kiếm Lão Hổ sinh nghi trong lòng, sai người âm thầm dò la mới biết có chuyện thế này: Trong đám người Nam Man bị võ lâm Trung Nguyên xa lánh có một nhánh của bộ tộc Ba thị sống ở vùng Thi Bỉnh núi Vân Đài Sơn đối với võ lâm Trung Nguyên sinh lòng oán hận, tự lập y quán ở Trường An, lấy danh nghĩa “tẩy tủy chẩn mạch” thi châm, bắt mạch cho người giang hồ, xưng là có thể biến “thân phàm nhân” thành “cốt thần tiên”.

Mà người bị tẩy tủy, hoặc là sức lực có thể gánh trời, hoặc là cước pháp được trời ưu ái; mặc kệ sử dụng binh khí nào thì công pháp cũng đều độc đáo, nói là cái thế cũng chẳng ngoa.

Nhưng loại người này thường có một đặc điểm: Ngoài chỗ được lợi ra thì những chỗ khác đều không có gì đặc biệt.

Có người hai cánh tay cơ bắp cuồn cuộn, có người hai đùi thô to ngoại cỡ; thậm chí có người, không biết là vì thiếu tiền hay là không tin Miêu y mà chỉ tẩy tủy một trong tứ chi.

Đối với chuyện này, trên phố từng có lời đồn: Một thục nữ yểu điệu đối đầu với tay đấm bốc cao tám thước trên Luận Kiếm Đài, thục nữ duỗi một cánh tay ra khỏi ống tay áo dài thụng, cánh tay đó còn to hơn cả bắp đùi của tay đấm bốc.

Kiếm Lão Hổ nghe vậy, quả thực dở khóc dở cười. May mà ông hành sự dứt khoát, trong vòng ba ngày đã đuổi hết những kẻ gian lận tới trấn Thái Ất luận kiếm ra khỏi Trường An, còn nói: “Hễ là loại người này, đời này vĩnh viễn không được bước lên Chung Nam Luận Kiếm.”

Trong vòng một năm, trong thành Trường An cũng quét sạch Miêu y lén đổi “Thần tiên cốt”. Từ đó trở đi, hễ là người Miêu ra vào hai đô thành (*) đều bị tra xét nhiều lần; hơi có chút khả nghi sẽ lập tức bị đuổi ra khỏi thành.

(*) Chỉ thủ đô Lạc Dương thời Đông Hán và cố đô Trường An thời Tây Hán.

Diệp Ngọc Đường là là cách năm mới tới Chung Nam Sơn, Chung Nam Luận Kiếm lúc đó đã vô cùng chính quy và tề chỉnh, nàng chỉ biết một chút về “Miêu y” và “Thần tiên cốt” qua những lời đồn đại.

Sợ là người đến luận kiếm bây giờ không dám ngược gió gây án nữa, nhưng Long đầu của khách sạn Yên Vân lại không chịu ràng buộc bởi lệnh cấm này.

Nghĩ đến đây, Diệp Ngọc Đường lớn gan phỏng đoán, nói không chừng vị “Võ Khúc” này chính là phiên bản nâng cấp “thoát thai hoán cốt” sau hơn mười năm trôi qua, khi mà lời đồn năm xưa đã lắng dần.

Nhưng nếu nàng lập tức vạch trần thì người này chắc chắn sẽ không nhận, thậm chí sau khi phủ nhận xong còn tự tìm đối sách quay lại đánh nàng trở tay không kịp, thế nên nàng phải tạm thời nhẫn nại nghĩ cách ứng phó.

Qua mấy bận gặp chiêu phá chiêu, nàng thấy Tạ Tấn vì đoán kiếm không đủ nhanh bèn dùng kiếm bằng cả hai tay để bù lại sự thiếu sót này. Sau mấy lần tay trái tay phải luân phiên thay đổi, người kia lại trước sau như một, chỉ dùng tay phải đối kháng; thậm chí còn chắp tay trái ở sau lưng, nom vẻ phiêu diêu như gió, tiêu sái tự nhiên, rất không để đối phương vào mắt.

Nàng nhìn ở trong mắt, thầm nghĩ: Không phải nàng ta cũng thiếu tiền, chỉ có tay phải là dùng tốt, còn tay trái chẳng khác gì người thường đấy chứ?

Lập tức hét lên: “Tạ Tấn, liêu huyệt khuỷu tay phải!”

Tạ Tấn nghe vậy, còn chưa kịp tấn công vào khuỷu tay phải của đối phương; mà nàng kia cũng nghe thấy câu nói đó của nàng, tự nhiên nhanh hơn Tạ Tấn, đã sớm gập tay lại bảo vệ liêu huyệt.

Người không bị khuyết tật, nếu khớp khuỷu tay phải bị đau, tay phải không thể tự bảo vệ, trong vô thức sẽ dùng tay trái che chở; nhưng tay trái của người này vẫn lù lù bất động, chỉ gập tay phải cầm kiếm lại, gắt gao che chắn huyệt vị này.

Trong lòng Diệp Ngọc Đường mừng rỡ: Quả nhiên đã quen dùng tay phải, chê tay trái dùng không tốt!

Lập tức nói: “Khí hải!”

Tạ Tấn nghe vậy, nghiêng cổ tay rung kiếm, đánh thẳng vào khí hải.

“Tiền bối” vốn đang gập khuỷu tay phải, mũi kiếm nghiêng chỉ Tạ Tấn; nếu muốn lập tức chặn đứng mũi kiếm đang xông tới khí hải thì lúc này không chỉ kiếm trình quá dài mà còn rất không tiện tay.

Người này cũng rất cao minh, thình lình cong người, kiếm đi theo thân, chọc ngược từ dưới lên, đánh văng kiếm chiêu của Tạ Tấn!

Tạ Tấn vội vàng nhảy ra sau ba bước, thở phì phò nói: “Kiếm hay! Đa tạ chỉ giáo.”

Đến đây đã là mười chiêu.

Mặc dù Tạ Tấn từ đầu tới cuối đều không công phá môn hộ, nhưng đúng lúc chiêu thứ mười ập xuống, bị nàng ta phản công một đòn, thế nên mới bại.

Diệp Ngọc Đường cười nói: “Có gì hay mà cảm tạ? Đã nói sẽ nhường mười chiêu, nói lời không giữ lời. Đã không làm được thì đừng có đồng ý chứ.”

Vẻ mặt “tiền bối” ngượng ngùng, vái Tạ Tấn một vái: “Hậu sinh khả úy, coi như... ta thua.”

Tạ Tấn nói: “Là ta nhặt được hời còn giở trò vô lại, tiền bối không cần khiên tốn.”

Diệp Ngọc Đường mặc kệ Tạ Tấn, không thèm nể nang gì hỏi thẳng người kia: “Người có biết mình bại ở đâu không?”

“Tiền bối” do dự một lúc mới nói: “Là ta khinh địch.”

Diệp Ngọc Đường khẽ bật cười.

Tiểu nhị thấy bầu không khí căng thẳng bèn tiến lên hỏi: “Vậy ngài có mời vị Long đầu này không?”

Diệp Ngọc Đường nói với tiểu nhị: “Ngay cả bản thân bại ở chỗ nào cũng không biết, sao có thể làm Long đầu chỉ điểm võ công cho người khác?”

Tạ Tấn cũng đi lên hòa giải: “Úc cô nương, tội gì phải làm khó dễ người ta? Huống chi đã không còn Long đầu nào khác.”

Ngày mai là ngày đầu tiên của Chung Nam Luận Kiếm, tất cả đệ tử giang hồ bại trận ngày mai sẽ luân phiên tỷ thí với đệ tử treo đơn vào ngày hôm sau.

Thời gian để nàng tập luyện với Long đầu vốn đã không nhiều, bây giờ còn kén cá chọn canh, vậy chẳng phải không muốn luận kiếm nữa sao?

Diệp Ngọc Đường lại cười nói: “Hết người rồi ta cũng không mời.”

“Tiền bối” hừ lạnh một tiếng, nói với tiểu nhị: “Ta cũng lười dẫn người thọt này lên Luận Kiếm Đài, miễn làm hỏng danh tiếng của mình.”

Diệp Ngọc Đường nghe vậy, nghiêng đầu đánh giá nàng ta, trên mặt cười, trong lòng cũng cười.

Chà, cáu lên là không thèm giả dạng ta nữa à?

Đúng lúc này, có một nam tử ăn bận kiểu thư sinh chạy chậm vào khách sạn, lúc tháo khăn trùm đầu xuống lại là một hán tử râu quai nón.

Người này vừa vào đã nói: “Tiểu Vương của chúng ta lần đầu đến đây, không hiểu quy củ Trung Nguyên, đến hôm nay mới biết muốn lên Luận Kiếm Đài thì phải mời Long đầu trước, cũng không biết đã muộn chưa, có còn người nào không?”

Tiểu nhị hỏi: “Tiểu Vương của mấy người là ai?”

Người tới đáp: “Chính là Cốt Lực Xuế, môn hạ Ma Ni Giáo.”

“Nếu là môn hạ của Ma Ni Giáo thì không cần Long đầu.”

“Tiểu Vương của chúng ta đã nói rồi, đã vào Trung Nguyên thì phải tuân thủ quy củ của Trung Nguyên mới không khiến người ta chê cười.”

Tiểu nhị nghe vậy bèn liếc tiểu cô nương kia một cái, nói: “Vậy thì tốt quá, vẫn còn một vị.” Nói xong lại hỏi: “Vị này là “Võ Khúc” cô nương, ngài xem thế nào?”

Người tới sảng khoái đáp: “Vậy thì nàng ấy luôn đi.”

Lời vừa dứt, tiểu nhị lập tức mời người tới ngồi xuống, uống trà, viết văn khế.

Chỉ trong chốc lát, Long đầu đã được quyết định.

Tạ Tấn nhíu mày nhìn tờ văn khế, vẻ mặt vô cùng sốt ruột.

Diệp Ngọc Đường chống đầu nhìn y, đại khái cũng hiểu trong lòng người này đang nghĩ cái gì: Hôm qua ở trên thuyền cũng thấy rồi, “Tiểu Minh Vương” đó rõ ràng là một tên háo sắc, bây giờ “Võ Khúc” cô nương vừa rơi vào hoàn cảnh khó khăn, chẳng biết thế nào lại để hắn nhìn thấy, lập tức sai tùy tùng tới cứu nàng ấy ra khỏi cảnh dầu sôi lửa bỏng... Có lẽ là ham sắc đẹp của cô nương nhà người ta.

Mà lúc này, bản thân Diệp Ngọc Đường hãm hại “Võ Khúc” rơi vào cảnh dầu sôi lửa bỏng lại không biết thế nào lại bị tiểu tử thối này ghi thù.

Ngay cả tiểu nhị cũng lẩm bẩm: “Đến đúng lúc thật.”

Nói xong, thấy tiểu Úc cô nương kia vẫn đang ngồi tại chỗ uống rượu mình tự mang đến, không khỏi tiếc hận nói: “Úc cô nương, giờ thì hay rồi, không còn Long đầu nữa. Ngài đi một chuyến xa như vậy, tội gì chứ? Ngài nói ngài cố chấp với nàng ta làm gì... ôi, rượu này, hay là ngài cầm về khách sạn Tuyết Châu mà uống đi?”

Tiểu cô nương chậm rãi nói: “Bây giờ ta cũng không vội đi.”

Tiểu nhị tốt tính hỏi: “Vậy ngài còn có việc gì nữa?”

Lúc này, “tiền bối” chuẩn bị theo gã tùy tùng đến chỗ trọ của Tiểu Minh Vương, đang định trả lại kiếm cho Tạ Tấn, lại nghe thấy tiểu cô nương ở phía sau nhẹ nhàng hỏi một câu: “Ngươi có biết Đạt Ma Trượng của mình mất ở đâu không?”

“Tiền bối” quay đầu lại, đầu tiên là sửng sốt, sau đó lại cười: “Là ngươi?”

Tiểu cô nương bĩu môi: “Ta dùng rất thuận tay, không bằng tặng cho ta đi.”

Tối hôm qua, khách sạn Yên Vân có gần một trăm Long đầu ngủ lại, trong đó không thiếu cao thủ nhất đẳng, người có thể trộm Đạt Ma Trượng, có thể tới lui không để lại dấu vết thì ắt không phải kẻ phàm. Dù sao Đạt Ma Trượng cũng không phải là hàng thật, nàng ta không muốn làm lớn chuyện vào lúc này, vì thế mất Đạt Ma Trượng cả một ngày, tuy trong lòng rất xót nhưng nàng ta chỉ có thể âm thầm chịu đựng, một mực không để ai biết.

Huống chi, hôm nay nàng ta cũng thấy Úc cô nương chỉ điểm cậu hậu sinh này, chỉ dăm ba câu đã sớm thấu suốt chỗ lợi hại của đối phương.

Giờ khắc này chỉ có thể nén nhịn, cắn răng nói: “Ta thì dùng vũ khí gì cũng quen tay, pháp trượng đó, nếu ngươi cảm thấy tốt thì cứ giữ lấy mà dùng, cũng coi như kết một thiện duyên.”

Tiểu cô nương chiếm của hời lại không chịu bỏ qua: “Đứng lại.”

Nàng kia quay đầu lại: “Sao nữa?”

“Ngươi phải trả lại cho vị thiếu hiệp này hai lượng bạc.”

“Dựa vào cái gì?”

Diệp Ngọc Đường liếc mắt ra hiệu với Tạ Tấn: “Nói với nàng ta, kiếm này từ đâu mà tới.”

Tạ Tấn không bỏ được mặt mũi: “Thôi, thôi, không cần trả cho ta. Kiếm này, tiền bối cứ cầm đi.”

Đã nói đến nước này, còn trước mặt bao nhiêu người như vậy, thân là “tiền bối” tự nhiên không thể bỏ được mặt mũi hơn, bèn hỏi Tạ Tấn: “Ngươi cứ nói đi.”

Tạ Tấn nói: “Hôm qua ta tỷ thí với tiền bối khiến kiếm bị hỏng, sáng sớm nay đi cùng Úc cô nương đến chỗ thợ rèn Mao Phi Liêm vá kiếm, từ chỗ Mao Phi Liêm biết được, thì ra năm đó tiền bối ngồi thuyền đi qua trấn Thái Ất, trước khi tới chỗ hẹn đấu với Độc La Tiêu từng tới chỗ Mao Phi Liêm đúc một thanh kiếm “Nó”. Ta kính ngưỡng tiền bối, nghĩ là tiền bối đã quên chuyện này, bèn tự mình làm chủ chuộc thanh kiếm này trả lại cho tiền bối.”

“Tiền bối” quả thực không thể tin nổi, cười to hai tiếng, nói với tiểu nhị: “Lấy trước hai lượng từ trong thù lao của ta đưa cho vị thiếu hiệp này.”

Nói xong, tức tối đeo kiếm lên, phất tay áo bỏ đi.

Tiểu nhị ném ra hai lượng bạc, Tạ Tấn cuống quýt đón lấy, lau mấy cái rồi cất vào trong áo.

Diệp Ngọc Đường hỏi tiếp: “Bây giờ ngươi cảm thấy “Võ Khúc” như vậy có thể có bao nhiêu phần thắng?”

Tạ Tấn thành thực đáp: “Một phần cũng không.”

Diệp Ngọc Đường cười: “Ta lại cảm thấy là một chín, ngươi chín nàng một.”

Tạ Tấn cho là nàng nói đùa: “Sao có thể?”

Diệp Ngọc Đường hỏi tiếp: “Ngươi còn cảm thấy người này là Võ Khúc không?”

Tạ Tấn nhất thời không đáp được.

Coi như y đã lĩnh hội được cái tính được lí không tha người của vị Úc cô nương này.

Y đã muốn nói với nàng từ lâu, nghĩ ngợi hồi lâu, lời đến bên miệng, chẳng biết thế nào lại dịu dàng rất nhiều: “Dù nàng ấy không phải, cô nương cũng không nên trộm binh khí của người ta.”

Diệp Ngọc Đường không nói gì nữa.

Lúc này tiểu nhị cũng không biết nên hầu hạ nàng thế nào, chỉ nói: “Cô nương, hết Long đầu rồi.”

Diệp Ngọc Đường uống hết rượu, chỉnh trang y phục, đứng dậy nói: “Nếu đã không có, vậy thì năm nay không tỷ thí nữa.”

Tuy “Võ Khúc” giả lấy danh tiếng của nàng lừa bịp chút ít, nhưng cũng không lên Luận Kiếm Đài, có lẽ chỉ là một cô nương ham hư vinh, tóm lại cũng không coi là đại gian đại ác, lại càng không tới phá hỏng trật tự luận kiếm, thôi kệ nàng ta vậy...

Sáng nay nàng cũng gặp sư đệ sư muội rồi, hiện tại bọn họ đều sống rất tốt, vậy thì chẳng còn chuyện gì của nàng nữa.

Kể từ khi tỉnh lại, đến lúc này nàng đã làm xong chuyện mình muốn làm. Đã đến lúc mua một con ngựa, trở về Lưu Ly Tự của mình. Về phần Đạt Ma Trượng trong tay, dọc đường sẽ tìm một chỗ đổi ít tiền, sau đó xây cho sư phụ một tháp Xá Lợi thật khí phái.

Đang định đi thì nghe thấy một câu vang lên từ phía sau: “Ai nói hết rồi?”

Diệp Ngọc Đường quay đầu lại, trông thấy một vạt áo bào màu đỏ tía đứng trước cửa phòng “Tọa Sơn Quan” ở lầu hai của khách sạn Yên Vân.

Nàng khẽ nhíu mày, quay sang nhỏ giọng hỏi Tạ Tấn: “Sao người này lại ở đây?”

Tạ Tấn nghe mà buồn cười: “Người này mua đứt ‘Tọa Sơn Quan’ rồi mà, sao lại không thể ở đây?”

Nàng oán thầm trong bụng: Vô duyên vô cớ mua phòng trọ làm gì, thuê không được chắc, tiền nhiều quá nên hỏng đầu rồi?

Tiểu nhị tinh mắt, mừng rỡ nói: “Trưởng Tôn công tử, ngàu tới làm gì?”

Chàng dựa vào lan can ở lầu trên, nhìn xuống dưới nói: “Đậu Lệnh Phương, làm phiền ghi thêm ta vào danh sách Long đầu năm nay.” Dứt lời liền đi xuống lầu.

Tiểu nhị ứng tiếng, vội vã đi ra sau lấy danh sách tới.

Từ khi xuống lầu, ánh mắt của chàng dường như đều dán chặt vào người nàng, vừa đi vừa nói: “Ngươi lợi hại như vậy, chạy không một chuyến thì đáng tiếc quá. Không khéo ta lại đang rãnh, ngươi thấy ra làm Long đầu được không?”